Này Satan Hãy Nghe Đây - Chương 6


Chương 6: NGƯỜI BỊ QUỈ ÁM

Các chiến dịch truyền giảng nối tiếp chiến dịch, hàng trăm người biểu hiện rõ hoạt động của các quỉ. Mỗi ngày, trước khi giảng Lời Đức Chúa Trời, tôi cầu nguyện và quở trách các tà linh muốn gây rối hoặc cản trở tâm trí của những người sắp sửa được nghe Lời Chúa. Bạn hãy đọc câu chuyện sau đây của Patricia, người được giải cứu bởi phép lạ ở một trong các buổi truyền giảng của chúng tôi.
Tất cả bắt đầu vào một ngày Chúa Nhật năm 1982. Đang ăn trưa, thình lình tôi có cảm giác như có cát trong mắt, và ánh sáng làm tôi đau mắt. Tôi đến nhiều chuyên gia về mắt, nhưng họ không tìm thấy gì trục trặc với đôi mắt của tôi cả. Thị giác của tôi suy kém dần, và cuối cùng tôi mất hẳn thị lực.
Quá tuyệt vọng tôi tìm đến một thầy pháp, ông ta bảo có thể giúp tôi khôi phục thị lực; lúc ấy tôi không biết rằng thần của ông chính là Satan.
Tôi tin ông ta và tuân theo các chỉ dẫn của ông cách rất cẩn thận. Một buổi sáng nọ, tôi yêu cầu mẹ mua cho tôi một con gà trắng, mật ong và bốn cây đèn cầy trắng. Với tất cả các thứ ấy, tôi đến gặp thầy pháp. Tôi diện như đi dự lễ, mặc toàn áo quần trắng, những người dự lễ với thầy pháp quấn một miếng vải trắng quanh đầu tôi, đoạn họ thực hiện việc gọi là “tắm máu” cho tôi. Họ cắt cổ con gà và rưới tất cả máu lên người tôi. Tôi không biết cũng chẳng quan tâm điều họ đang làm cho tôi. Tôi chỉ ước sao cho có lại thị lực.
Tôi trở về nhà, và hứa hôm sau sẽ quay lại. Tôi đã giữ lời. Khi tôi đến, họ bôi mật ong lên đầu tôi, và rửa bằng các dược thảo đã được chuẩn bị từ hôm trước. Từ đó trở đi tôi bắt đầu nhìn thấy trở lại và ánh sáng mặt trời không làm khổ tôi nữa. Tôi bắt đầu đặt lòng tin nơi những người ấy.
Vài ngày sau đó, tôi để ý thấy mình đang mất dần trí nhớ. Ngay sau đó tôi thấy khó để biết được mình đang ở đâu. Khi đi ra ngoài, tôi hay lạc đường, và tôi bắt đầu kinh hoảng. Tôi cảm thấy không ổn. Tôi trở lại thầy pháp, ông ta bảo tôi cần một sự điều trị khác trong số các cách chữa của họ, một phương cách chữa cho trí não của tôi. Theo ông ta, có ai đó đang tìm cách làm mất trí nhớ của tôi.
Sau khi họ chữa trị, tôi bình phục lại. Sau đó, ông ta đề nghị để tôi làm việc với ông, nhưng mẹ tôi phản đối vì lúc ấy tôi chỉ mới mười bốn tuổi.
Nhiều tháng trôi qua, tôi tiếp tục trong tình trạng nô lệ. Mỗi ngày tôi thường tuân giữ nhiều nghi lễ khác nhau của bùa chú và pháp thuật. Tôi học biết mọi thứ về các nữ đồng trinh, các thánh, “orixá” và “exú”, cách phân biệt những màu sắc khác nhau, cách sửa soạn các mâm đồ cúng, dùng loại đèn cầy nào, màu gì và bao nhiêu. Họ cắt nghĩa cho tôi mọi thứ về các búp bê đen. Tôi phải cho những con búp bê nầy thuốc lá để chúng cùng hút với tôi. Còn nhiều điều khác nữa mà tốt hơn là tôi nên quên đi.
Một thời gian, mối quan hệ bạn hữu giữa tôi với thầy pháp bị đổ vỡ, và tôi bỏ đi. Sau điều đó, tình trạng sức khỏe và tâm linh tôi trở nên khủng khiếp. Vì vậy tôi bắt đầu tìm đến một nhà tâm lý học để được giúp đỡ. Sau một vài lần điều trị, tôi thấy khá trở lại.
Năm 1987, tôi đến bác sĩ khám, ông cho tôi biết tôi bị ho gà. Họ cho tôi thuốc nhưng tôi chỉ càng thấy tệ hơn. Tôi nôn mửa mọi thứ đã ăn, nhiều lúc tôi muốn ngạt thở, tôi nghĩ mình sắp chết. Vào ngày 2 tháng 12 năm đó, tôi phải nhập viện vì viêm cuống phổi. Tôi rất yếu và phải nhập viện 18 ngày.
Có điều gì đó trong tôi không ngừng trò chuyện với tôi. Tôi cảm thấy như có ai đang rượt đuổi tôi, tôi nghe các tiếng ồn ào và thấy có vật gì đi quanh giường, tôi sợ hãi. Tôi không thể tin cậy ai cả. Hễ khi nào tôi kể lại cho ai đó những gì đang xảy ra cho tôi, thì họ cười và chế giễu, hoặc họ cho tôi là khùng. Tôi chẳng còn sức lực nữa.
Một Chúa Nhật nọ, gia đình đưa tôi đến buổi truyền giảng của Mục sư Annacondia ở tại Buenos Aires, khi ông Annacondia cầu nguyện và quở trách các quỉ, tôi ngã xuống đất. Tôi được đưa vào trại giải cứu, tôi đấm đá, cào cắn và đánh những người khiêng cáng.
Vào đêm thứ nhì, họ lại đưa tôi vào trại để cầu nguyện cho tôi. Tôi ói mửa ra một đống rắn và cóc, cuối cùng tôi đã được giải cứu.
Ngày nay tôi cảm tạ Chúa vì tình yêu và lòng thương xót vô tận của Ngài. Và tôi cũng cảm ơn Mục sư của tôi đã dẫn dắt tôi trên bước đường của Chúa. Tôi cảm ơn gia đình, đã chịu đựng tất cả những điều khủng khiếp đã qua. Tôi đã trừ bỏ hết mọi thứ bùa ngãi, vòng đeo cổ, và các búp bê. Hiện nay tôi thật sự là một người mới, trung tín với Chúa Jesus là Đấng đã giải cứu tôi khỏi địa ngục mà tôi đã từng ở trong đó.
- PATRICIA

Ma quỉ không chịu nổi khi nghe danh Chúa Jesus, vì vậy trong giờ cầu nguyện, người ta có thể nghe những tiếng thét từ đám đông. Lập tức hàng chục người khiêng cáng chạy đến với những con người khác nhau đang run rẩy và gào thét không kiểm soát nổi. Những anh em làm việc với tư cách những người khiêng cáng có uy quyền để quở trách Satan và bảo nó ngưng gào thét, để họ có thể chuyển những người nầy đến chỗ được các nhà tư vấn cầu nguyện giải cứu thuộc linh.
Nhiều lần, bởi nhìn vào mắt người ta, tôi nhận biết ai là kẻ đang làm chủ đời sống họ, ai đang là vua của lòng họ. Đôi mắt bày tỏ rất nhiều những gì chúng ta có thể biết. Cái nhìn trong cặp mắt của một người bị đè nén thường cứng cỏi; chúng phản chiếu sự chống cự với sự cầu nguyện. Khi tôi nhìn vào mắt họ, tôi cảm biết được kẻ xâm nhập vào cuộc đời họ, chiếm đoạt, chống cự, làm thương tổn, gây thương tích và hủy hoại những gì không thuộc về hắn. Nhưng Đức Chúa Trời đã ban cho chúng ta uy quyền để giải phóng những con người đó khỏi ma quỉ.
Trong hội thánh của tôi, hễ khi nào có người bị quỉ ám bắt đầu biểu lộ ra, thường thì tất cả chúng tôi đều lao tới người ấy. Mục sư cũng như các chấp sự, để quở mắng ma quỉ, tất cả đều hét lên cùng một lúc. Bạn hãy tưởng tượng xem, điều gì sẽ xảy đến cho bạn tại nơi làm việc nếu như giám đốc, phó giám đốc, quản lý, và người kế toán trưởng, tất cả đều bảo: “Không, không, không, làm theo cách nầy...không được, tốt hơn là cách nầy nầy!” Chắc chắn bạn sẽ nhìn họ và bảo “xin lỗi, hãy quyết định đi đã, rồi xin chỉ một người trong quý vị nói cho tôi biết điều tôi phải làm. Chứ tất cả quý vị đều thét vào tôi như thế thì tôi không thể vâng theo lời ai được cả”.
Ma quỉ phải phục dưới uy quyền; nếu tôi quở trách nó và bạn cũng quở trách nó, chúng ta làm mất tác dụng uy quyền của mình khi làm giảm sút uy quyền của nhau. Nếu tôi nói “Hỡi quỉ, nhơn danh Chúa Jesus, hãy đi!” người đứng cạnh tôi cũng bảo nó như vậy, nó sẽ không làm - Đức Chúa Trời đã tỏ cho tôi rằng đó là một trong những lý do vì sao sau nhiều ngày la hét, thường chúng ta vẫn không có được kết quả - Tôi đã gào thét vì tôi muốn đuổi con quỉ ấy ra. Người kia cũng vậy. Vì không nhận ra điều đó, chúng ta làm suy giảm uy quyền của nhau, và vì vậy mà quỉ không xuất ra.
Vậy chúng ta phải làm gì? Trước hết cần tôn trọng uy quyền của nhau, khi người nầy cầu nguyện, người kia hỗ trợ, khi người nầy bắt đầu mệt, người ấy ủy thác uy quyền cho người kia và tiếp tục hỗ trợ cho người đó trong sự cầu nguyện. Như vậy ma quỉ, là kẻ phải phục dưới uy quyền, phải vâng phục. Song nếu hết thảy chúng ta đều ra lệnh và cùng gào thét, nó sẽ không vâng lời.
Nhiều lúc, người bị quỉ ám rời khỏi buổi nhóm mà chưa được giải cứu hoàn toàn. Ngày hôm sau chúng biểu hiện những hành động như đã làm trước đó. Hết lần nầy qua lần khác điều tương tự vẫn xảy ra. Ngày nay, khi tôi thấy có ai đã đến trại giải cứu lần thứ ba, thì tôi hỏi vì sao người ấy chưa được giải phóng. Trong trường hợp đó, người khải đạo có thể quở mắng ma quỉ suốt đêm, mà vẫn không có kết quả gì xảy ra. Bạn không thể vào nhà khi người ta không mở cửa cho bạn vào. Có những người không biết họ đang ở trong sự nô lệ, vì vậy Chúa sẽ không bẻ gãy ý muốn tự do của họ. Họ là những người phải chọn và quyết định điều họ muốn làm.
Khi người ta muốn được buông tha, sự giải phóng xảy ra ngay lập tức. Họ không phải vào trại giải cứu hơn một lần. Nếu trên một lần, là do có điều gì đó không đúng đắn. Tôi nhớ một anh em, người mà trong một buổi truyền giảng đã hỏi tôi “Ông có nhớ tôi không?”
Tôi trả lời “Không, tôi không nhớ”
Anh nói với tôi rằng “Tôi là người đã trải qua rất nhiều đêm trong trại giải cứu ở thành phố San Martin”
Ngày nay, tôi dâng sự vinh hiển cho Chúa bởi vì điều đó không còn xảy ra nữa. Anh ta đã dạy chúng tôi rất nhiều điều. Những sự dạy dỗ của Chúa thật thực tế và hữu hiệu. Khi chúng ta tuân theo những sự dạy dỗ đó, công việc chúng ta được kết quả, và người ta nhận và vui hưởng sự tự do có trong Chúa Cứu Thế Jesus mà không có quá nhiều sự náo động hay ầm ĩ. Điều quan trọng là chúng ta phải làm việc với sự khôn ngoan và tình yêu thương của Chúa đồng thời sử dụng uy quyền cách đúng đắn. Uy quyền nầy nằm ở trong danh Chúa Jesus. Khi bạn nói “Hỡi ma quỉ, hãy đi ngay trong danh Chúa Jesus!”. Người ấy được buông tha vì sự vinh hiển của Đức Chúa Trời.
Trong một kỳ truyền giảng tại một trong các khu vực ngoại ô của Buenos Aires gọi là La Boca, khi tôi đang bước xuống khỏi bục giảng, một trong các nhà khải đạo làm việc trong lều giải cứu đến nói với tôi rằng “xin ông hãy đến, có một người đàn ông bị quỉ ám trong trại bảo ông ta là Bê-ên-xê-bun. Ông hãy đến đuổi nó ra”.
Tôi bèn nói “Kinh Thánh chép rằng”. Ai tin Ta sẽ được các dấu lạ nầy: Lấy danh Ta mà trừ quỉ...” vì vậy bà có uy quyền trên Satan và hết thảy các quỉ sứ”.
“Ông tin vậy sao?” Bà nói với vẻ do dự.
“Phải tôi kiên quyết” và hãy nhơn danh Chúa Jesus bảo Bê-ên-xê-bun ra khỏi đời sống ấy.
Khi họ kết thúc buổi cầu nguyện cho tất cả những người đau, người chị em đó ra khỏi lều và đến nói với tôi “Mục sư Carlos. Đã được rồi. Anh ta đã được buông tha”.
Sự vinh hiển thuộc về Đức Chúa Trời, quyền phép ở trong danh của Chúa Jesus . Ngài đã ở cùng bà, và Ngài ở với bạn. Chúa Jesus ở với chúng ta. Nếu chúng ta tin nơi Ngài và Lời Ngài chúng ta sẽ có quyền phép.
Chúng ta phải nương cậy vào Ngài. Nhiều lúc có những điều bạn không biết, Thánh Linh thường bày tỏ những điều đó cho bạn. Thánh Linh ban ân tứ biện biệt cho chúng ta khi chúng ta thưa với Ngài rằng “Lạy Chúa, điều gì sắp xảy đến?” Ngài mặc khải điều đó cho chúng ta vì Ngài muốn chúng ta đắc thắng nhưng cũng vì Ngài muốn chúng ta học tập nương cậy vào Ngài.
Ma quỉ có thể cột trói một người trong Hội Thánh được không? Nhiều người nói rằng điều đó không đúng với Kinh Thánh, không thể có điều đó được. Trong Luca 13:10-17, Chúa Jesus đã gọi người đàn bà đau liệt là “con gái của Ápraham”. Ngài thừa nhận bà như là con gái của Đức Chúa Trời, người đã tin Đức Chúa Trời vậy mà trong bà có một con quỉ. Làm sao có thể có điều đó. Chúng ta cũng tin rằng một Cơ Đốc Nhân đầy dẫy Đức Thánh Linh, sống theo ý muốn Chúa thì không sống trong tội lỗi, không thể bị quỉ ám hoặc có các vấn đề về tâm linh
“Chúng ta biết rằng ai sanh bởi Đức Chúa Trời thì hẳn chẳng phạm tội; nhưng ai sanh bởi Đức Chúa Trời, thì tự giữ lấy mình, ma quỉ chẳng làm hại người được” (I Giăng 5:18).
Người nào dầu là thuộc viên của Hội Thánh Cơ Đốc, nhưng cứ dìm mình trong tội lỗi là đang mở cửa cho ma quỉ vào đời sống mình. Các lãnh đạo của chúng tôi ước tính rằng 30-40% những người được nhận sự giúp đỡ qua chức vụ giải cứu trong các buổi truyền giảng của chúng tôi là thành viên của các Hội Thánh. Họ có các nan đề thuộc linh, khi chúng tôi cầu nguyện cho họ, chúng tôi không hỏi Chúa vì sao họ phải chịu những nan đề đó, chúng tôi chỉ giúp đỡ cho họ.
Chúa kêu gọi chúng ta giải cứu con người để họ có thể tái xác lập mối tương giao trọn vẹn với Ngài. Vậy thì làm thế nào mà ma quỉ đã xâm nhập vào đời sống của người đàn bà đau liệt trong Luca 13:1-35. Chúng ta cần biết điều đó để đóng cửa với Satan và đuổi nó đi mãi mãi, không bao giờ trở lại để làm hại một cuộc đời. Đa số các trường hợp một người gặp phải nan đề thuộc linh do Satan gây ra đều có các gốc rễ bắt nguồn từ quá khứ như là những giao kèo chưa được cắt đứt, của sự sợ hãi, ganh ghét, thù hận, ác cảm, cay đắng, đồi trụy tình dục, và những tội khác nữa. Những cảm xúc nầy đã đâm rễ trong một tình trạng nô lệ khiến họ không hưởng được một đời sống dư dật. Niềm vui phải đến trong đời sống và trong tấm lòng của họ. Chúa phán Ngài sẽ ban cho dân sự Ngài sự bình an của Ngài.
Có hai cách để sống đời sống Cơ Đốc: đắc thắng hoặc thất bại. Hầu hết các tình huống phụ thuộc vào chính người đó. Nếu con người cứ giữ kín những yếu đuối và những nan đề của họ, không chịu xưng tội của mình ra cho những người lãnh đạo thuộc linh là người có thể giúp đỡ và đập vỡ xiềng xích của ma quỉ, thì sẽ không bao giờ hưởng được sự đắc thắng lâu dài. Thi Thiên 32:3 chép rằng “Khi tôi nín lặng, các xương cốt tôi tiêu tàn”.
Một buổi tối nọ tại một trong các chiến dịch truyền giảng của chúng tôi, cứ mỗi lần tôi quở trách ma quỉ từ trên bục giảng, thì một phụ nữ trong thính giả bắt đầu có những biểu hiện tà linh và run rẩy dữ dội. Chúng tôi đưa bà đến trại giải cứu nhiều lần để cầu nguyện, bà ta ra về mà không có gì thay đổi. Những người khải đạo cho tôi biết rằng bà đã tiếp nhận Chúa khá lâu và vẫn thường xuyên nhóm lại.
Buổi chiều hôm sau, điều tương tự lại xảy ra; khi tôi quở trách ma quỉ, bà bắt đầu run rẩy và thét lên. Đức Thánh Linh đặt chữ phá thai vào lòng tôi. Ngài tỏ cho tôi biết điều gì đó về cuộc đời của người phụ nữ nầy. Cuối cùng tôi bước đến bên bà và nói: “Bà có khi nào đã phá thai mà chưa hề xưng ra hoặc ăn năn chăng?”.
Đêm đó với những giọt nước mắt ăn năn, bà thú nhận rằng bà đã phá thai năm lần. Bà khóc lớn xin Chúa tha thứ, và bà đã được buông tha. Đức Chúa Trời không những giải cứu bà mà đêm đó bà còn nhận được ân tứ tiếng mới.


Con Người - Một Hữu Thể Tam Diện

Con người gồm có Linh, Hồn, và Thân. Chúng ta hãy xem xét một số chi tiết của từng phần nêu trên.

Linh
Trong Giăng 3:6 chúng ta đọc thấy “Hễ chi sanh bởi xác thịt là xác thịt, hễ chi sanh bởi Thánh Linh là thần”. Thánh Linh của Đức Chúa Trời sinh một Linh mới trong người tin Chúa. (Xem Ê-xê-chi-ên 36:26-27). Kinh Thánh cũng cho chúng ta biết rằng Thánh Linh của Đức Chúa Trời giống như gió:
“Gió muốn thổi đâu thì thổi, ngươi nghe tiếng động nhưng chẳng biết gió đến từ đâu và cũng không biết đi đâu. Hễ người nào sanh bởi Thánh Linh thì cũng như vậy” (Giăng 3:8).
Thánh Linh của Đức Chúa Trời giống như gió, có nghĩa là Thánh Linh chuyển động tự do và đầy sức sống, Người nào sanh bởi Thánh Linh thì cũng như vậy. Đức Chúa Trời đã ban cho mỗi chúng ta một tâm linh mới và Linh đó là cốt lõi của một đời sống cá nhân. Linh là điều phân biệt con người với tất cả các sinh vật khác. Đây là một lãnh vực trong đời sống con người nhận được những sự từ Đức Chúa Trời:
“Nhưng có thần linh ở trong loài người, và hơi thở của Đấng Toàn Năng cho chúng sự khôn sáng (Gióp 32:8).

Hồn
lãnh vực nầy được kết hợp với tâm trí (psyche), tình cảm (những cảm xúc), và ý chí.
“Linh hồn nào phạm tội thì chết” (Ê-xê-chi-ên 18:4)

Thân
Thân bao gồm năm giác quan: nghe, thấy, nếm, rờ và ngửi. Vậy cái nào làm cho phạm tội? Linh hồn hay thân thể? Thân thể thì thấy được nhưng chính linh hồn quyết định thông qua ý chí. Xác thịt phản ảnh những ước muốn của linh hồn. Chúng ta có thể hiểu rõ điều nầy hơn khi đọc II Sa-mu-ên 11:2
Một buổi chiều kia, Đavít chổi dậy khỏi giường mình, đi dạo chơi trên nóc đền vua, bèn thấy một người nữ đương tắm; người nữ ấy rất là lịch sự.
Có nhiều lần tôi nghe người ta nói: “Ô vâng, chính xác thịt đã phạm tội” để tìm cách giảm nhẹ tội lỗi. Đavít đã nhìn thấy Bátsêba, nhưng ông không phạm tội chỉ vì nhìn Bátsêba. Hoặc là có phải cứ mỗi khi chúng ta nhìn thấy một người nữ xinh đẹp hoặc nghe một giọng nói ngọt ngào của người nữ thì chúng ta phạm tội không? Tôi tin rằng các giác quan của thân thể giống như một bộ cảm biến chuyển đạt thông tin đến linh hồn. Nếu Đavít nhìn Bátsêba rồi tiếp tục đi dạo mà không ngừng lại, thì đã không có chuyện gì xảy ra. Nhưng Đavít đã dừng lại, thèm muốn và chiếm đoạt, nên ông đã sai người đem Bátsêba về: “Đavít sai người đem nàng đến. Nàng đến nhà vua và vua ngủ với nàng” (II Sa-mu-ên 11:4).
Đây là nơi những cảm xúc, tình cảm, ý chí và hồn của Đavít đã biến thành hành động, và ông phạm tội. Tôi tin rằng các xúc giác không thể quyết định, hồn quyết định và phạm tội. Xác thịt chỉ thi hành những ước muốn của hồn.
Vậy tôi nói rằng “Hãy bước đi theo Thánh Linh, chớ hề làm trọn những điều ưa muốn của xác thịt. Vì xác thịt có những điều ưa muốn trái với những điều của Thánh Linh, Thánh Linh có những điều ưa muốn trái với của xác thịt, hai bên trái nhau dường ấy, nên anh em không làm được điều mình muốn làm” (Ga-la-ti 5:16,17).
Sự đối kháng mạnh mẽ nầy là do Thánh Linh muốn làm đẹp lòng Đức Chúa Trời còn hồn và xác thịt lại chống lại ý muốn làm đẹp lòng Chúa: “Vì sự chăm về xác thịt nghịch với Đức Chúa Trời, bởi nó không phục dưới luật pháp Đức Chúa Trời, lại cũng không thể phục được” (Rôma 8:7).


Đầu Phục Đức Thánh Linh

Có hai sự liều mình rất nguy hiểm trong mỗi đời sống người Cơ Đốc. Điều thứ nhất là tin rằng mọi sự xảy đến đều do hoạt động của ma quỉ. Khi làm thế chúng ta dời mắt khỏi Chúa Jesus. Nguy cơ thứ hai là tin rằng dầu cho chúng ta ở trong tội lỗi, hoặc quyết định sống trái với ý muốn của Đức Chúa Trời, chúng ta vẫn hoàn toàn miễn nhiễm đối với Satan, có nghĩa là điều tệ hại mà Satan có thể làm cho chúng ta là bắt hiếp chúng ta. Hậu quả là chúng ta xao lãng đời sống thuộc linh, và cho ma quỉ cơ hội để cai trị chúng ta. Chúng ta tưởng rằng nếu mình không để ý đến nó thì nó sẽ không đụng đến mình. Đừng để bị lừa dối, đây là một trong những mưu chước phổ biến nhất của nó.
Nhưng làm sao mà một Cơ Đốc Nhân lại gặp phải những nan đề thuộc linh? Một số người nói rằng ở đâu có Đức Thánh Linh, ở đó không thể có ma quỉ. Đúng thế, nhưng xin đừng quên rằng con người bao gồm thân, hồn, và linh. Đức Thánh Linh ngự trị trong linh của loài người. Kinh Thánh phán rằng Thánh Linh của Đức Chúa Trời ở trong con người và trở nên một với con người. Khi Đức Thánh Linh đến, Ngài bắt đầu tể trị mọi lãnh vực khác nhau của đời sống chúng ta: tình cảm, ước muốn, và ý chí. Đức Chúa Trời sẽ lấy mọi điều chúng ta dâng cho Ngài, nhưng có những lãnh vực trong đời sống phải mất hàng năm chúng ta mới giao nộp cho Ngài.
Khi nào thì một người đầy dẫy Đức Thánh Linh? Khi Đức Thánh Linh tể trị mọi lãnh vực trong đời sống cá nhân người ấy. Như vậy, chúng ta có thể nói rằng người ấy đầy dẫy Đức Thánh Linh, và bông trái Thánh Linh sẽ chứng tỏ điều đó. Nếu người nào đã giao nộp tình cảm, ước muốn, và ý chí của mình cho Chúa Cứu Thế, thì người ấy sẽ biểu lộ ra tình yêu thương của Chúa Cứu Thế ở mỗi bước đi. Nhưng không phải luôn luôn là vậy, bởi vì có nhiều lúc con người không giao quyền kiểm soát các lãnh vực nhất định của đời sống họ cho Đức Thánh Linh. Đức Thánh Linh sẽ không xông vào tâm linh của một người để tể trị đâu.
Nếu có một lãnh vực nào chưa nằm trong tay Chúa Jesus, thì nó ở trong tay ai? Thật là một câu hỏi quan trọng! Tôi tin Satan có thể cai trị những lãnh vực của hồn nếu chúng ta cho phép nó. Đó là nơi cuộc chiến bắt đầu, bởi vì Đức Thánh Linh sẽ không chiếm quyền trên ý chí tự do của một người. Khi đã có toàn thể con người chúng ta trong tay Ngài, Ngài mới có thể tể trị tình cảm, ước muốn và ý chí. Vì vậy nếu có những phương diện nào trong đời sống chúng ta chưa được dâng cho Ngài, chúng ta phải trao vào tay Chúa. Ví dụ hãy xem các tính khí của chúng ta. Chúng ta phải thưa với Chúa rằng: “Lạy Chúa, xin Ngài hãy xem tánh tình của con, con không muốn nổi giận! lạy Đức Thánh Linh hãy kiểm soát sự nóng giận của con. Con từ bỏ cơn giận đó, con xin từ bỏ điều đó trong danh Chúa Jesus!” Chúng ta thưa với Đức Thánh Linh xin Ngài tể trị lãnh vực đó trong đời sống mình hầu cho chúng ta có thể đầy dẫy quyền năng và tình yêu của Đức Chúa Trời.
Cuối cùng chúng ta cần đứng vững vàng. Đó là mục tiêu đơn giản của mỗi một lời nói: “Chúng ta hãy nghe lời kết của lý thuyết nầy: Khá kính sợ Đức Chúa Trời và giữ các điều răn Ngài, ấy là trọn phận sự của ngươi” (Truyền Đạo 12:13). Một khi chúng ta thực hành lời ấy, ma quỉ cũng sẽ bỏ chạy, và căn nhà chúng ta sẽ đầy dẫy Đức Chúa Trời.
Ma quỉ đi dạo chung quanh và nói rằng: “Hôm nay ta sẽ vào nhà ai đây? Nó rảo đến bên căn nhà có người đang ngồi nghe nhạc rock và xem các chương trình phim ướt át, nó bèn nói “ta sẽ vào đây” rồi nó sẽ gây ra những sự tàn hại ở tại đó. Điều gì xảy ra nếu nó lại đến ngôi nhà của bạn và nghe các bài hát Cơ Đốc mà bạn đang hát? Ồ vinh hiển thuộc về Đức Chúa Trời! Halêlugia! Nó không thể vào được, nó đến một nhà khác, ở đó người ta đang cầu nguyện và tìm kiếm Đức Chúa Trời. Ma quỉ bèn nói: “Nơi nầy không dành cho ta” và nó tiếp tục đi. Hãy làm đầy dẫy đời sống mình và gia đình mình bằng chính Chúa Jesus “Đừng để cho ma quỉ nhơn dịp” (Ê-phê-sô 4:27).
Hãy nhớ điều nầy, nếu một người gặp phải những nan đề, đó chính là vì người ấy đã mở cửa cho ma quỉ vào. Chúng ta cần biết đó là nan đề gì để có thể lập tức hành động cắt đứt xiềng nô lệ, bảo tà linh hãy đi ra, và đóng cửa lại để ma quỉ không bao giờ có thể trở lại đem sự hủy diệt. Vì vậy chúng ta cần không ngừng sử dụng những hiểu biết Chúa ban cho mình qua lời Kinh Thánh và tập tành sử dụng uy quyền luôn luôn.