Nầy Satan Hãy Nghe Đây - Chương 9


Chương 9: QUYỀN NĂNG CỦA SỰ THA THỨ

Một trong những buổi truyền giảng đầu tiên của tôi, có người đến gặp tôi và hỏi tôi có thể đến nhà để cầu nguyện cho mẹ họ không?” Khi buổi nhóm kết thúc, tôi đến gặp người phụ nữ nầy. Bước vào nhà, tôi thấy một người phụ nữ bị đau liệt, nằm trên giường đau đớn vì chứng suyễn mãn tính đã tấn công hai lá phổi của bà. Bà đang ở trong tình trạng rất xấu, mỗi ngày mỗi yếu đi và đang chết dần chết mòn.
Điều đầu tiên tôi làm là nói chuyện với bà về Chúa Jesus và sự cứu rỗi của Ngài. Khi nói xong, tôi giúp bà cầu nguyện xưng nhận đức tin, và bà đã tiếp nhận Chúa Cứu Thế vào lòng. Sau đó tôi cầu nguyện cho bà, nhưng tôi không cảm thấy phước hạnh của Đức Chúa Trời đến được với bà. Thật là lạ, tôi cầu nguyện và hỏi Chúa có điều gì đang diễn ra. Ngài phán rằng tấm lòng của người đàn bà nầy đầy dẫy thù ghét, và ơn phước của Ngài không thể đến được nếu bà không tha thứ.
Vì vậy tôi quyết định hỏi thẳng bà: “Bà đang có nan đề với ai. Ai là người bà cần tha thứ?”
Bà ta bảo rằng bà không có nan đề gì cả, rằng bà có một mối quan hệ tốt đẹp với những người ở chung quanh bà. Tôi biết bà đang nói dối, Đức Chúa Trời đã khẳng định điều đó với tôi, và Ngài không nói dối. Vì vậy tôi nói “Bà ơi, bà không nói với tôi sự thật”. Khi nói điều đó, tôi cảm biết trong lòng mình rằng bà đang có vấn đề với cô con dâu. Vì vậy tôi hỏi con gái bà “Mẹ cô có bao nhiêu người con dâu?” Cô trả lời “hai”.
Tôi hỏi “tên họ là gì?” Cô trả lời “một người là Maria Loza và người kia là Ester”.
Với thông tin đó, tôi trở vào và nói chuyện với bà “mối quan hệ giữa bà với cô con dâu Maria Loza thế nào?” “A” bà ta nói với một nụ cười “Maria là một trái tim nhân hậu. Cô ấy đến thăm tôi với các cháu tôi một tuần hai lần, và mang bánh đến cho tôi nữa. Cô ấy thật là một cô con dâu gương mẫu.”
Tôi nói “Còn Ester thì thế nào?”
Yên lặng. Tôi lập lại câu hỏi đó bốn lần và không có câu trả lời. Bà ta không nói gì với tôi cả.
Thế rồi thình lình bà nói “Đừng nhắc đến tên nó. Nó là một con rắn. Nó dụ dỗ con trai tôi và cũng chẳng cho các cháu tôi đến thăm tôi. Tôi ghét nó! Tôi sẽ không bao giờ tha thứ vì những gì nó đã làm cho tôi!” Trong giây phút đó bà ta khẳng định điều Chúa đã phán cùng tôi, vì vậy tôi cố gắng giúp bà hiểu điều trục trặc với bà.
“Bà có biết điều gì đang xảy ra ở đây không? Bà đang chết dần chết mòn vì cớ tấm lòng bà đầy dẫy sự thù ghét và oán giận”.
“Tôi không cần, tôi sẽ không tha thứ cho nó, dẫu cho điều đó có giết chết tôi” Bà trả lời giận dữ.
“Nhưng Chúa đang phán với bà, Ngài nói rằng nếu bà không tha thứ, sự oán hận cuối cùng sẽ giết chết bà”. Tôi nói:
“Mục sư, tôi xin lỗi, nhưng tôi thấy mình không muốn làm điều đó”
Tôi đã hiểu. Có những lúc thật không dễ dàng để tha thứ cho kẻ đã làm tổn thương chúng ta quá sâu sắc. Tôi đã nghe nhiều câu chuyện về những người đã bị lợi dụng khi còn nhỏ. Một số những người khác đã bị cưỡng hiếp, phản bội, và bị tấn công. Tất cả những điều khủng khiếp ấy làm tổn thương người ta vô cùng sâu đậm.
Có thể những người làm thương tổn không xứng đáng với sự tha thứ của chúng ta. Nhưng chúng ta cần nhận biết rằng chúng ta đã phạm tội, thậm chí còn tồi tệ hơn vì đã nghịch cùng Chúa chúng ta là Jesus vậy mà Ngài phán rằng: “Lạy Cha xin tha cho họ , vì họ không biết điều mình làm ” (Luca 23:34). Tôi giải thích cho người phụ nữ ấy rằng tha thứ không phải là một cảm xúc, mà là một quyết định. Nếu chúng ta phải cảm thấy muốn tha thứ, có lẽ không bao giờ chúng ta tha thứ. Tôi cố gắng giúp bà hiểu lẽ thật nầy, và sau đó chúng tôi cùng cầu nguyện. Tôi nắm lấy tay bà và mời bà lập lại theo tôi: “Lạy Chúa con tha thứ cho Ester! Lạy Chúa Jesus con tha thứ cho Estes!” Bà ta đã lấy hết sức để nói được những lời đó, và cuối cùng bà đã nói được. Bà lập lại nhiều lần “Con tha thứ cho Ester trong danh Chúa Jesus”. Khi nói điều đó nước mắt bắt đầu dâng lên trong đôi mắt bà. Đức Thánh Linh đã làm việc trong lòng cứng cỏi của bà. Bà vừa nói vừa khóc với tôi “Tôi cảm thấy giống như có điều gì đó được nhấc ra khỏi lòng tôi và bây giờ tôi được tự do”.
Tôi hỏi “Bà đã tha thứ cho Estes chưa?” Bà nói “Rồi, tôi đã tha thứ”.
Sau đó sự chữa lành bắt đầu tuôn chảy. Sau ba năm dài không thể bước đi, bà đã đứng dậy và bước một vài bước. Mọi người trong căn phòng chứng kiến quyền năng thực sự của sự tha thứ .


Khi Chúng Ta Tha Thứ

“Xin tha tội lỗi cho chúng tôi, như chúng tôi tha kẻ phạm tội nghịch cùng chúng tôi... Vả nếu các ngươi tha lỗi cho người ta, thì Cha các ngươi ở trên trời cũng sẽ tha thứ các ngươi. Song nếu không tha lỗi cho người ta, thì Cha các ngươi cũng sẽ không tha lỗi cho các ngươi” (Ma-thi-ơ 6:12, 14:14,15).
Các câu Kinh Thánh ấy trong Phúc âm Mathiơ dạy chúng ta điều mà các định luật thuộc linh của Đức Chúa Trời cho phép con người được đến gần sự nhơn từ và thương xót của Ngài. Nhiều lúc chúng ta không nhận được các ân ban của Đức Chúa Trời, hoặc chúng ta cầu xin mà không được đáp lời, là do chúng ta đã không vâng giữ các nguyên tắc thuộc linh được chép trong Lời Ngài.
Chúng ta hãy xem xét di sản nầy ở mức độ sâu nhiệm hơn hầu cho các phước hạnh bội phần của Đức Chúa Trời đến được với đời sống của chúng ta. Tôi tin rằng bài cầu nguyện chung là lời cầu nguyện được nhiều người biết đến nhất trên thế giới, nhưng đáng buồn thay đó cũng là bài cầu nguyện bị xem thường hơn hết. Chúng ta hãy xem xét từng phần đoạn Kinh Thánh trong Ma-thi-ơ 6:9-13.


“Xin Tha Tội Cho Chúng Tôi”

Kinh Thánh chép rằng chúng ta mắc nợ, và mắc nợ Đức Chúa Trời. Như vậy giá của khoản nợ nầy là thế nào? Liệu chúng ta có thể trả bằng tiền mặt chăng? Bạn hãy nhớ rằng Chúa Phán: “Tiền công của tội lỗi là sự chết”. Ngài đã trả một giá cho linh hồn con người, nếu như chúng ta có thể lấy tiền mà mua được thì chúng ta đã mua. Nhưng Kinh Thánh cho chúng ta biết rằng linh hồn của con người quý hơn cả vàng hoặc bạc. Điều nầy có nghĩa là chúng ta không thể mua được sự tha thứ của Đức Chúa Trời. Nhiều người thích nghĩ rằng họ có thể mua được; khi họ qua đời họ để lại tiền bạc và các thứ vật chất cho Hội Thánh để các thuộc viên trong Hội Thánh cầu nguyện cho họ. Tôi xin nói với bạn, dầu vậy, Đức Chúa Trời không phải là một thương gia. Chúng ta không thể mua được sự tha thứ của Ngài hoặc trả cho Ngài những gì Ngài đã hy sinh trên thập tự giá. Vì vậy con người phải trả bằng chính sự sống của mình vì cớ sự bội nghịch và không vâng lời của mình. Điều đó có nghĩa rằng giá của tội lỗi là sự chết.
Nhưng khi Đức Chúa Trời nhìn thấy toàn thể nhân loại hư mất và hết thảy đều phải chết, Ngài đã ban Chúa Jesus đến trần gian, không hề có tì vết và không hề phạm tội, hầu cho hễ ai tin nơi sự công bình của Chúa Cứu Thế không bị hư mất mà được sự sống. Ngài không sai Con Ngài đến để đoán xét thế gian mà để cứu rỗi thế gian. Vì vậy cũng như tội lỗi đã vào trong thế gian bởi một con người (Ađam), và bởi tội lỗi mà có sự chết, thì cũng bởi Chúa Jesus, sự sống và ơn phước đã vào trong thế gian. Khi Chúa Jesus chịu chết trên thập tự giá, Ngài đã hoàn thành kế hoạch cứu rỗi và làm trọn ý muốn của Đức Chúa Trời dành cho loài người. Trên thập tự giá, Chúa Jesus đã tuyên phán “Mọi sự đã được trọn” hết thảy đều thấy Ngài bị đóng đinh, nhưng chỉ có một ít người biết rằng Ngài đã trả món nợ mà con người mắc với Đức Chúa Trời.
Chúa Cứu Thế là Đấng Trung Bảo của chúng ta. Khi được lên thiên đàng, chúng ta sẽ mang theo mình của cầm thuộc linh mà Ngài đã giao vào tay chúng ta khi tiếp nhận Ngài vào lòng. Bạn có biết của cầm đó là gì không? “Lạy Cha! Con đã trả món nợ của Carlos bởi mạng sống và bằng huyết của con”, biên nhận nầy không phải được viết bằng mực, mà là bằng huyết mà Chúa Jesus người Naxarét đã đổ ra vì cớ chúng ta tại thập tự giá. Điều nầy có nghĩa nếu bạn dâng đời sống mình cho Chúa Jesus bạn không còn mắc nợ điều gì nữa, bởi vì ân ban của Đức Chúa Trời là sự sống đời đời trong Đức Chúa Jesus Christ Chúa chúng ta.


“Như Chúng Tôi Cũng Tha Kẻ Mắc Nợ Chúng Tôi”

Đây là phần thứ hai trong khúc Kinh Thánh chúng ta đang xem xét. Theo tất cả những gì chúng ta vừa mới thảo luận, lời Kinh Thánh thật rõ ràng, công khai tuyên bố rằng để nhận được sự tha thứ của Đức Chúa Trời, chúng ta cũng cần phải tha thứ. Khi Đức Chúa Trời tha thứ chúng ta, chúng ta được hòa thuận lại với Ngài và nhận được sự cứu rỗi. Nếu chúng ta không vâng giữ nguyên tắc nầy, chúng ta đánh mất sự tha thứ của Đức Chúa Trời và ơn phước của Ngài. Chúng ta cũng gặp nguy cơ mất cả sự cứu rỗi mà Chúa Jesus đã ban cho chúng ta cách nhưng không qua sự chết của Ngài trên thập tự giá ở tại Gôgôtha.
Từ ngày nầy sang ngày khác chúng ta nhìn thấy những gương mặt đầy cay đắng và giận dữ. Sự thù hằn không những làm chai sạn tấm lòng, mà còn làm cứng cỏi nét mặt của chúng ta. Khi tâm linh buồn bực, nó bày tỏ ra trên nét mặt của chúng ta, và cuối cùng cùng làm khô héo xương cốt chúng ta. Nó tác hại đến sức khỏe thuộc thể của chúng ta. Kinh Thánh chép rằng “Khi tôi nín lặng, các xương cốt tôi tiêu tàn” (Thi Thiên 32:3). Thù hận và căm ghét làm tổn thương linh hồn và tấm lòng chúng ta, nếu chúng ta không chữa lành các vết thương ấy cách hoàn toàn, chúng sẽ tiếp tục bị rỉ máu. Suốt nhiều năm chúng ta cứ mang theo mình những mối ác cảm, thù hằn và mong muốn trả thù những người đã làm tổn thương chúng ta trong quá khứ. Nếu không để cho Chúa can thiệp và chữa lành, chúng ta sẽ cứ bị thương mãi mãi.
Tất cả những cảm giác tức giận, oán ghét, hoặc thù hận đều là một cánh cửa mở cho ma quỉ. Những cảm xúc nầy, một khi nằm dưới sự kiểm soát của ma quỉ, đem đến sự tự tử, buồn chán, điên cuồng, và mọi thứ tật bịnh. Bảy mươi phần trăm những người phải vào trại giải cứu là những người bị quỉ ám, nhưng hầu hết các nan đề thuộc linh của họ đều do thiếu lòng tha thứ.
Trong sách Êphêsô, Chúa dạy chúng ta như sau “Ví bằng anh em đương cơn giận thì chớ phạm tội; chớ căm giận cho đến khi mặt trời lặn, và đừng cho ma quỉ nhơn dịp” (Ê-phê-sô 4:26-27). Kinh Thánh không bảo chúng ta đừng nổi giận, nhưng Đức Chúa Trời không muốn cơn giận đó kéo dài qua đêm. Mỗi buổi tối trước khi đi ngủ chúng ta hãy sửa ngay lại mọi sự với Chúa và với những người chúng ta có thể đã làm tổn thương hoặc làm hại trong ngày hôm đó.
Nếu trong cuộc đời của mình chúng ta đã lầm lỡ và phạm tội cùng Đức Chúa Trời, thì Ngài là thành tín và công bình để tha mọi tội lỗi của chúng ta. Chúa phán rằng “Ta sẽ chẳng còn nhớ đến tội lỗi gian ác của chúng nó nữa” (Hê-bơ-rơ 10:17).
Nhiều người, thậm chí là những Cơ Đốc Nhân, không nhận biết sự tha thứ quan trọng như thế nào. Nhưng đối với Đức Chúa Trời, ghét một anh em thì cũng phạm tội như đã giết người ấy. “Ai ghét anh em mình, là kẻ giết người, anh em biết rằng chẳng một kẻ nào giết người có sự sống đời đời ở trong mình” (I Giăng 3:15). Bây giờ bạn đã hiểu điều tôi muốn nói chăng? Chúa phán rằng “Người nào nói mình ở trong sự sáng mà ghét anh em mình là vẫn còn ở trong sự tối tăm. (Xem I Giăng 2:9-11 ) nhưng Ngài cũng phán rằng “Nếu chúng ta yêu thương anh em mình thì chúng ta đang ở trong sự sáng và không điều gì gây cho chúng ta vấp ngã”.
Hỡi các anh chị em yêu dấu của tôi, hãy đọc cho cẩn thận. Không phải tôi nói những lời đó, mà chính là Chúa. Trong I Giăng 4:20 chúng ta biết rằng nếu yêu Đức Chúa Trời, mà lại ghét anh em mình, thì chúng ta là kẻ nói dối. Vì nếu không thể yêu anh em, là những người mình thấy, thì làm thế nào yêu Đức Chúa Trời, là Đấng chúng ta không thấy? Vì vậy đây là mạng lệnh của Chúa “Ai yêu Đức Chúa Trời, thì cũng phải yêu anh em mình” (I Giăng 4:21).
Vì vậy đừng yên lặng lâu hơn nữa. Đừng cứ giấu mãi những cảm xúc đang làm bạn khốn khổ trong quá nhiều năm tháng. Có thể đó chính là vách tường trong tấm lòng bạn đã ngăn chận những phước hạnh lâu dài không đến được với đời sống bạn. Vì vậy hãy xưng tội và ăn năn đi, bạn sẽ tìm thấy sự giải hòa. Không có gì tốt hơn điều đó.


Tha Thứ Đem Lại Sự Hòa Giải

Trong một số trường hợp, chúng tôi nói chuyện với những người đã trải qua một thời gian khó khăn để tha thứ cho chính mình vì những sự lựa chọn sai lầm hoặc những lầm lỡ mà họ đã phạm trong quá khứ. Tôi thấy những người khác thì oán giận Chúa vì họ tin rằng Ngài đã hình phạt họ bằng bịnh tật.
Sứ đồ Phaolô nói lời sau đây về sự tha thứ.
“Nhưng anh em tha thứ ai, thì tôi cũng tha thứ. Vả nếu tôi đã tha, là vì anh em mà tha, ở trước mặt Đấng Christ, hầu đừng để cho quỉ Satan thắng chúng ta, vì chúng ta không phải là không biết mưu chước của nó” (II Cô-rinh-tô 2:10-11).
Nếu những người đã bị tổn thương mang rễ của sự cay đắng trong lòng, họ không làm trọn luật tha thứ của Chúa, họ đã cho ma quỉ một cơ hội và mở cửa cho các mưu chước của nó. Tất cả mọi điều đó đều là những chướng ngại vật và những tranh chiến mà Satan đặt vào đời sống của những người chưa bằng lòng dâng mọi sự cho Chúa, kể cả lòng ghen ghét và oán giận của họ.
Chúng ta biết rằng Satan chỉ đến để cướp giết và hủy diệt, và trong ngày cuối cùng nó sẽ tung ra hàng triệu quỉ sứ để đem đến tình trạng thù địch giữa vòng con người. Nó đã thành công trong việc đem sự phân rẽ giữa cha mẹ và con cái, giữa vợ và chồng, bà gia và nàng dâu, giữa các bạn hữu, giữa những người hàng xóm. Chúng ta biết rằng nếu chúng ta chiến đấu mà không tha thứ, sẽ ngăn chận các ơn phước của Chúa đến với đời sống mình. Sứ đồ Phaolô đã dạy trong Rôma 5:10-11: “Vì nếu khi chúng ta còn là thù nghịch cùng Đức Chúa Trời , mà đã được hòa thuận với Ngài bởi sự chết của con Ngài , thì huống chi nay đã hòa thuận rồi , chúng ta sẽ nhờ sự sống của con ấy mà được cứu là dường nào ! Nào những thế thôi chúng ta lại còn khoe mình trong Đức Chúa Trời bởi Đức Chúa Jesus Christ chúng ta , nhờ Ngài mà chúng ta hiện nay đã được sự hòa thuận ”. Khi chúng ta tiếp nhận Chúa Cứu Thế vào lòng mình chúng ta được hòa thuận với Đức Chúa Trời. Và Đức Chúa Trời, Đấng hòa giải chúng ta với chính Ngài qua Chúa Cứu Thế đã ban cho chúng ta chức vụ của sự giải hòa. Không phải chỉ hòa thuận lại với Ngài, mà cũng hòa thuận với tất cả những người đã làm tổn thương và làm hại chúng ta trong quá khứ.
Chữ hòa giải đến từ tiếng La tinh Reconciliatio , ám chỉ “hành động khôi phục lại các mối quan hệ bị gãy đổ ”, nó cũng được dịch sang từ Hylạp Katanlage , có nghĩa là “thay đổi hoàn toàn ”. Chúa Jesus cung ứng những gương mẫu tốt nhất về sự tha thứ và hòa giải. Chúng ta thấy Ngài tha thứ cho Giuđa, Phierơ, những kẻ đã đóng đinh Ngài. Về những người nầy Ngài phán rằng “Lạy Cha xin tha cho họ , vì họ không biết điều mình làm ”.
Cùng một Đức Thánh Linh, Đấng xức cho Chúa Jesus cũng là Đấng đang ngự trong chúng ta ngày nay. Nhiều lúc khi giảng dạy về sự tha thứ, tôi nghe người ta la lên “Lạy Chúa con tha thứ!” Trong chính giờ phút đó họ nhận được phép lạ và được đầy dẫy Đức Thánh Linh. Tôi xin nêu lên một ví dụ: Nếu chúng ta muốn đổ đầy nước vào một cái chai nhưng chúng ta dìm nó vào trong nước mà nắp chai vẫn đậy kín, thì dầu cho có bao nhiêu tiếng đồng hồ trôi qua cái chai vẫn trống không. Bạn phải mở nắp chai, thì cái chai sẽ đầy nước. Điều tương tự cũng xảy đến với đời sống bạn, bạn cần phải tha thứ. Hãy mở chiếc nắp đã không cho Đức Thánh Linh tự do tuôn đổ trong đời sống bạn. Năm 1994 tôi được mời đến dự kỳ hội đồng thường niên của các Hội Thánh Ngũ Tuần Đan Mạch. Tôi đã giảng dạy về quyền năng của sự tha thứ. Có một thanh niên đi nạng khiến tôi chú ý. Anh ta tiến lên phía trước tòa giảng vừa la lớn vừa khóc “Con tha thứ cho cha con. Lạy Chúa con tha thứ cho cha con”. Một vài phút sau, tôi thấy anh ta ném cặp nạng trên sàn nhà và chạy lên bục giảng để nói lời làm chứng. Đức Chúa Trời đã chữa lành cho anh!
Nếu người anh em của bạn có phạm tội nghịch cùng bạn, hãy nhịn nhục và tha thứ cho họ. Hãy hiểu rằng mình lường cho họ mực nào, thì họ cũng lường cho mình mực ấy. Mác 11:25 chép rằng “Khi các ngươi đứng cầu nguyện , nếu có sự gì bất bình cùng ai , thì hãy tha thứ ”, bí quyết nằm ở chỗ điều chúng ta xưng ra. Có thể chúng ta không có khả năng đến gặp người mình cần tha thứ. Có thể người đó đã chết rồi hoặc ở rất xa, nhưng chúng ta có thể xưng ra sự tha thứ của mình ở trước mặt Đức Chúa Trời, công bố tên của người đó. Ví dụ chúng ta có thể nói “Lạy Chúa con tha thứ cho Dũng”. Đức Chúa Trời đang lắng nghe bạn và cả ma quỉ cũng thế. Đức Thánh Linh đã đổ đầy lòng bạn bằng tình yêu thương và chữa lành mọi vết thương. Khi ấy ma quỉ nhìn thấy sự vâng phục của bạn đối với Đức Chúa Trời và sẽ thôi hành hại bạn.
Đức Chúa Trời đã tha thứ cho sự phản bội của Giuđa, sự chối bỏ của Phierơ, là những kẻ đã đưa Ngài đến thập tự giá, cũng như tất cả tội lỗi của bạn và của tôi. Hãy suy gẫm đến những lời đó. Hãy xin Đức Thánh Linh giúp đỡ cho bạn, thăm viếng những chỗ còn tối tăm trong lòng bạn, hãy và đưa ra ánh sáng tất cả những vết thương mà bạn vẫn che giấu suốt nhiều năm qua trong nỗ lực của mình để quên đi.
Đó là sự lựa chọn của bạn, đừng chờ đợi lâu hơn nữa. Nếu bạn không tha thứ, Đức Chúa Trời không thể ban phước cho bạn. Hãy khôi phục lại các mối quan hệ gãy đổ trong lòng bạn, bạn sẽ được đổ đầy nhiều phước hạnh từ Chúa vinh hiển của chúng ta.