Cuộc Đời Lena Maria - Chương 14


CHƯƠNG 14. CHÚNG TÔI CHỈ MỚI LÀ BẠN

Một người khuyết tật như tôi có thể có một mối liên hệ thân mật được không? Nếu một người phải lập gia đình, người đó có bị buộc không được kết hôn với một người nào khuyết tật như trường hợp khuyết tật của tôi không? Ngoài ra có người nam nào quan tâm không?
Dường như có nhiều người lưu tâm về điều này và hỏi tôi có muốn kết hôn và bắt đầu một gia đình không? Cũng như trong nhiều vấn đề khác, tôi không suy nghĩ nhiều. Tôi sẵn lòng phó thác điều đó cho Đức Chúa Trời, bởi vì Ngài vẫn đang xếp đặt nhiều điều khác trong cuộc đời tôi.
Lẽ tự nhiên đã có những lúc tôi mơ ước nhiều về một chàng trai. Cô gái nào lại không có điều đó trong lứa tuổi mười chín đôi mươi? Nhiều lần tôi đã cảm mến một người và nghĩ rằng bây giờ chắc hẳn phải là người của đời tôi, nhưng mọi sự đã không tiếp diễn như vậy.
Và rồi tôi gặp Bjưrn.
Chúng tôi quen biết nhau qua ban hợp ca Phúc Âm gọi là Tiếng Chúa tại Nhạc Viện. Tôi là một trong những người cùng thành lập ban hợp ca, và khi chúng tôi có buổi hòa nhạc đầu tiên thì nhiều người muốn gia nhập với chúng tôi. Bjưrn Klingvall đang học để ra giáo sư âm nhạc và sử dụng nhạc cụ chính là đàn Viola, anh muốn gia nhập để hát giọng nam cao với chúng tôi. Ngay sau đó chúng tôi khám phá ra rằng chúng tôi có rất nhiều điểm chung.
Thỉnh thoảng chúng tôi bắt đầu gặp gỡ, ăn trưa với nhau và nói chuyện về bất cứ điều gì mật thiết liên quan với tấm lòng chúng tôi lúc ấy. Bjưrn trở thành một loại bạn hữu mà tôi có thể nói đủ mọi thứ chuyện. Một người anh em thật! Tôi nghĩ rằng anh cảm thấy rằng anh cũng có thể nói về hàng loạt nhiều vấn đề với tôi, bởi vì khi anh có những nan đề về bạn gái thì anh đến nói với tôi.
Điều này có lẽ giống như một khuôn mẫu nào đó, nhưng chúng tôi vẫn chỉ là bạn, và đối với tôi điều này hết sức tự nhiên. Có quá nhiều điều cho thấy rằng chúng tôi không thể trở thành một cặp tình nhân. Tôi hiểu rằng đối với Bjưrn các thiếu nữ phải có ngoại diện như thế nào là điều vô cùng quan trọng. Còn đối với tôi thì điều quan trọng ở chỗ: một người mà cuối cùng tôi sẽ chia sẻ cả cuộc đời của mình cũng nhất thiết phải chia sẻ đức tin của tôi nữa. Bên cạnh đó giữa chúng tôi chưa hề có tình yêu nam nữ, ít nhất là đối với nhau.
Mặc dầu Bjưrn không xem anh ta là một người Cơ đốc, chúng tôi vẫn nói chuyện rất nhiều về Thượng Đế. Điều này thật tự nhiên bởi vì anh cũng là thành viên của ban hợp ca, nhưng sau một thời gian thì anh đã từ bỏ. Anh nghĩ rằng thật khó chịu khi mọi người đều nói chuyện về đức tin của họ và Chúa Giêxu, và thật căng thẳng đối với anh khi hát về những điều mà anh không rõ mình có tin tưởng không.
Tôi cảm thấy không vui về phúc lợi của anh cho nên tôi cầu nguyện cho anh, bởi vì tôi biết rằng anh đang trải qua một thời kỳ cố chấp, nhưng chúng tôi không còn gặp nhau thường xuyên nữa. Một khoảng thời gian giữa những sự bận rộn khác, tôi có một chuyến đi đến Hoa Kỳ, chúng tôi mất liên lạc với nhau, nhưng tôi vẫn tiếp tục cầu nguyện cho anh.
Khi trở lại Thụy Điển, tôi đi đến ban hợp ca Lời Chúa để thực tập, và tại đó thật ngạc nhiên vô cùng, tôi gặp được Bjưrn. Anh thuật lại cho tôi biết rằng một ngày kia anh thức dậy và suy nghĩ rằng đằng sau tất cả mọi sự phải có một Đức Chúa Trời, và mọi điều về Chúa Giêxu có lẽ đúng. Bây giờ anh cảm thấy rằng anh có thể hát những bài Thánh ca Phúc Âm và thật sự hát một cách có ý nghĩa. Đó là lý do anh bắt đầu hát trở lại trong ban hợp ca.
Trải qua mùa xuân đó, chúng tôi tiếp tục gặp nhau nhiều hơn, thường xuyên hơn. chúng tôi thử xem cùng chạy trên chiếc mô tô có cảm giác như thế nào, chúng tôi cùng nghe nhạc với nhau, nói chuyện, chúng tôi đến các buổi hòa nhạc và cùng dự rất nhiều điều khác. Mùa hạ sang, chúng tôi lại cùng đi nghĩ hè với nhau trên một chiếc xe gắn máy.
Chúng tôi giống như những người bạn tốt của nhau, nhưng chúng tôi vẫn không có một suy nghĩ nào về việc “sống chung”. Nếu cưới Bjưrn điều đó tựa như có một mối liên hệ với một người anh ruột của mình vậy! Trong khi người khác hỏi chúng tôi, có phải chúng tôi là một cặp tình nhân không? Chúng tôi chỉ cười, tôi đã có một người bạn tuyệt vời và điều này cũng đã đủ.
Tuy nhiên nhiều tháng trôi qua và dần dần có một câu hỏi bắt đầu khuấy động ở trong tôi? Cuộc sống chung cùng với Bjưrn sẽ như thế nào?
“Không đâu, nó sẽ không tốt đâu” tôi tự trả lời cho mình.
Câu hỏi đó cứ tiếp tục đến với tâm trí tôi, nhưng tôi biết câu trả lời luôn luôn thật là cứng nhắc mỗi lần như vậy. Dĩ nhiên điều tuyệt diệu là anh đã là một tín hữu, nhưng anh ta không phải là mẫu người mà tôi đã mơ được kết hôn. Ngoài ra tôi có thể thấy nhiều điều khác, có nghĩa là một mối liên hệ giữa chúng tôi không thể thực hiện được. Ví dụ như bất cứ lúc nào anh ấy cũng phải sẵn sàng để giúp đỡ tôi mà không cần tôi phải yêu cầu, là điều trên một phương diện không thể có được.
Và rồi phép lạ đã diễn ra. Bjưrn bắt đầu thay đổi.
Điều đó khởi đầu vào một buổi chiều nọ khi tôi trở về nhà sau một chuyến đi. Đó là lúc anh đãi với tôi bằng cách đưa tôi đi ăn chiều. Anh chưa từng làm điều này bao giờ. Và buổi sáng hôm sau anh đã đến căn hộ của tôi lo bữa ăn sáng, rồi anh dọn rửa...
Điều này tựa như mọi lần khác, khi tôi thưa với Chúa về những điều không thể diễn ra được, Bjưrn đã bắt đầu thay đổi trong lãnh vực này. Điều này thật đáng chú ý. Đồng thời tôi bắt đầu suy nghĩ một cách nghiêm trang, tôi có thể yêu Bjưrn trọn đời không? Có thể nhận Bjưrn làm chồng suốt đời không? Thật ra, đây là điều người ta không bao giờ có thể thật sự biết được, có phải vậy không? Nhưng sau một thời gian, tôi biết rằng nếu khi nào Bjưrn cầu hôn tôi, câu trả lời của tôi sẽ là đồng ý.
Tôi chưa từng nghĩ là sự khuyết tật của tôi là một điều gì cản trở trong bất cứ phương diện nào, ngoại trừ khi nó phải đối diện với vấn đề này. Tôi cảm thấy mình không thể bước bước đầu tiên nào hết khi nói về khả năng chung sống với nhau trong tương lai. Tôi biết rằng lập gia đình với một người khuyết tật thực sự là một thách thức, và hơn hết, công việc làm đặc biệt của tôi đã hoàn toàn không khiến cho sự việc dễ chịu hơn. Trong mọi sự đó, ít nhất tôi muốn Bjưrn phải cảm thấy dễ chịu. Tôi muốn sự chọn lựa là của anh, nếu anh phải chọn tôi, thì điều đó phải đến tự nơi anh mà thôi.
Nhưng bây giờ tôi thật sự đã yêu anh ấy. Tôi phải đi đến Nhật trong một chuyến đi khác khi Bjưrn nêu ra vấn đề mà tôi muốn đề cập hơn hết. Ồ vâng, anh cũng đã suy nghĩ về chúng tôi và mối liên hệ của chúng tôi, anh nói với tôi và chúng tôi cùng nhau quyết định suy nghĩ toàn bộ vấn đề kỹ lưỡng hơn trong khi chúng tôi ở mỗi người mỗi nơi - anh ấy ở Thụy Điển và tôi ở Nhật. Chúng tôi quyết định rằng nếu cả hai cảm thấy muốn tiếp tục mối liên hệ thì chúng tôi sẽ phải hứa hôn vào đúng thời điểm lễ Giáng Sinh.
Về phần tôi, tôi cảm thấy đây là một kết luận cuối cùng. Tôi mong muốn một sự đồng ý trọn tấm lòng từ Bjưrn nếu anh phải chọn tôi. Chuyến đi ba tuần tại Nhật dường như dài vô tận. Tôi đã biết rõ điều tôi muốn, cho nên lòng đầy cảm xúc, tôi bị chao đảo vô cùng giữa hy vọng và tuyệt vọng. Anders, nhạc sĩ dương cầm tội nghiệp của tôi đã dành để thì giờ góp ý kiến khải đạo trước cho tôi trong khoảng thời gian giữa các buổi hòa nhạc.
Đối với Bjưrn điều đó cũng không phải dễ dàng. Anh thực sự đã là bạn của tôi nhưng anh có thể nghĩ về tôi như là người phụ nữ hoặc người vợ trong đời anh không? Lại nữa, anh có sẵn sàng sống với sự khuyết tật của tôi không? Cuối cùng mấy tuần ở Nhật cũng phải trôi qua. Chỉ còn một tuần nữa trước lễ Giáng Sinh và tôi đáp phi cơ về phi trường Arlanda đang khi Bjưrn đứng chờ đợi ở tại đó.
Tôi đã nhận được một cái ôm chầm mừng rỡ, nhưng tôi thật nôn nóng trước khi được nghe quyết định mà anh đã chọn lựa. Anh có yêu tôi hay không? Điều này còn tệ hại hơn khi bạn bứt những cánh hoa của một đóa hoa cúc!
Tôi hỏi anh về điều đó trong xe khi chúng tôi rời phi trường. Vâng, anh cũng muốn thế! Anh đã quyết định chia sẻ trọn đời với tôi và đối với cả hai chúng tôi, điều này dường như cũng là một điều gì đó mà Chúa ưng thuận.
Hai ngày trước lễ Giáng Sinh chúng tôi đã hứa hôn tại một khách sạn nhỏ tuyệt vời bên ngoài Vadstena. Có lẽ bạn nghĩ rằng điều này thật không thể tưởng tượng được, nhưng tôi đã nhận nụ hôn đầu tiên của mình đồng thời khi chúng tôi trao đổi nhẫn. Trọn buổi chiều tối thật là tuyệt vời, và trên đường đi tới khách sạn đó chúng tôi đã trải qua một buổi hoàng hôn lạ lùng. Điều đó dường như là hình ảnh Đức Chúa Trời đang mỉm cười về chúng tôi.
Lễ đính hôn của chúng tôi không có thời gian thử thách. Chúng tôi đã có quyết định của mình. Vì vậy mấy tháng mùa xuân sau đó trôi qua rất nhanh bởi vì chúng tôi đã phải chuẩn bị cho lễ cưới và mọi sự sau lễ cưới của mình.
Bởi vì cả hai chúng tôi đều quen biết rất nhiều người nhưng không có nhiều bạn thân, chúng tôi do dự một ít về việc có nên tổ chức một lễ cưới lớn hay nhỏ. Chúng tôi chọn tổ chức một lễ cưới lớn, nhưng đồng thời cả hai chọn từ chối hầu hết những phương tiện truyền thông đại chúng đang chờ đợi để xem lễ cưới của chúng tôi. Mặc dù tôi là một người nổi tiếng, chúng tôi không muốn ngày cưới của chúng tôi chủ yếu lại là một cuốn phim truyền hình.
Và như thế ngày 1 tháng 7 năm 1995, chúng tôi kết hôn tại nhà thờ Gustav Wasa ở Stockholm với hơn 800 khách mời hiện diện làm chứng. Khi còn trẻ, tôi mơ lễ cưới của tôi cũng sẽ là một buổi hòa nhạc - và điều này đã thực sự diễn ra. Chúng tôi được biết ban nhạc Lời Chúa sẽ hát bài Thánh ca Messiah của Handel như một lời chào kết thúc nhưng thêm vào đó Marina Johansson, là bạn thân của chúng tôi cũng là người tổ chức lễ cưới đã sắp đặt nhiều phần âm nhạc bất ngờ trong một buổi hòa nhạc kéo dài khoảng nửa tiếng.
Ngày sau đó, chúng tôi bắt đầu tuần trăng mật của mình đi bằng xe mô tô xuyên qua Châu Âu. Khi về lại nhà thì chúng tôi đã để lại đằng sau 7.000 km.
Tôi đã có một người chồng rất tốt, một người đã từng là bạn rất thân của tôi từ bấy lâu nay. Anh là một người tốt nhất mà tôi được biết, anh có một tấm lòng ấm cúng và tuyệt diệu, tôi thật hạnh phúc từ khi ấy, và vẫn còn hạnh phúc, hãnh diện và cảm tạ vì đã có Bjưrn giữa vòng nhiều người khác.
Điều này không có nghĩa là mọi sự từ đó trở đi được toàn là hạnh phúc dễ chịu như trong chuyện thần tiên. Một số ảo ảnh đã hoàn toàn biến mất. Ví dụ như chúng tôi nghĩ rằng mình biết lẫn nhau rất đầy đủ trước khi chúng tôi kết hôn. Nói một cách khác, chúng tôi thật sự là bạn rất thân, nhưng tôi khám phá rằng tôi vẫn còn mang theo mình tận đáy lòng những điều mà tôi chưa từng chia sẻ với ai.
Lẽ tự nhiên, chúng tôi đã phải trải qua những điều tương tự như hầu hết những cặp mới cưới, nhưng sống với một người khuyết tật đôi khi còn khó khăn hơn sau khi một người đã kết hôn, nó có thể liên quan đến cả những điều nhỏ nhặt lẫn những điều lớn lao: từ việc hiểu tôi cần được giúp đỡ nhiều hoặc không cần thế nào, nhằm giúp cho hôn nhân được diễn ra một cách tốt nhất, cho đến việc hiểu cách một người có thể bày tỏ sự êm dịu tế nhị đối với người khác ra sao. Ngồi bên nhau “chân trong tay” là một ví dụ của điều có vẻ tự nhiên đối với tôi, nhưng không thấy tự nhiên đối với Bjưrn chút nào.
May mắn thay, chúng tôi luôn luôn có thể tìm thấy một giải pháp bằng cách nói chuyện với nhau. Chúng tôi không bao giờ tiếp tục che giấu những nan đề của mình, và chúng tôi đã học để chạy đến với Chúa càng thường xuyên hơn trước nữa.