Cuộc Đời Lena Maria - Chương 1


CHƯƠNG 1. “DÙ THẾ NÀO, NÓ VẪN CẦN MỘT MÁI ẤM GIA ĐÌNH”

Không ai nói gì cả.
Ngay sau khi tôi vừa được sinh ra, bà mụ ôm lấy tôi xoay qua hướng khác, đặt tôi vào trong một chiếc khăn và mang tôi vào một phòng kế cận. Mọi sự diễn ra thật nhanh. Phòng sinh đông chật những người. Dĩ nhiên, có mẹ tôi, bà mụ và cha tôi bên cạnh mẹ và lúc ấy có đông đảo các bác sĩ, y tá đang làm những công việc thường nhật của họ quanh đó. Nhưng mọi sự đã diễn ra hết sức mau chóng, tất cả những người đến thăm đều được hướng dẫn ra ngoài, cha tôi cũng được bảo phải ra ngồi tại phòng đợi và mẹ tôi được ở một mình. Không ai nói điều gì cả.
Hôm đó là 28 tháng 9, lúc 8 giờ sáng, và tôi mới vừa được thấy ánh sáng ban ngày.
Không ai nghĩ rằng tôi không giống những trẻ khác. Không ai có thể tưởng tượng rằng tôi bị “dị dạng”. Việc mang thai bình thường trong mọi sự như điều người ta có thể nghĩ đến. Dĩ nhiên mọi sự này đã diễn ra trước khi công cụ siêu âm chẩn đoán bào thai trở thành thông dụng trong việc chăm sóc sản phụ trước khi sinh, cho nên không hề có điều bất thường nào được phát hiện trước cả.
Việc sinh nở thật khó khăn cho mẹ tôi là bà Anna. Khi nước trong bào thai vỡ ra vào chiều 26 tháng Chín, mẹ tôi đã đến phòng hộ sinh bệnh viện Jưnkưping. Cha tôi là Rolf chỉ mới vừa được phục viên sau một tháng thi hành nghĩa vụ quân sự tại Uddevalla. Mẹ tôi cảm thấy nhẹ nhỏm và vui mừng khi biết cha tôi đã về bởi vì việc sinh nở rất khó nhọc. Một đêm, một ngày, rồi một đêm nữa đểø rồi sau ba mươi bốn tiếng đồng hồ cực nhọc thì tôi mới sinh ra.
Mình tôi dài 48; cm nhưng chỉ nặng có 2,4; kg. Ở chỗ mà đáng ra phải có hai cánh tay thì không có gì cả. Cánh vai của tôi kết thúc bằng hai mẩu tay cụt nhỏ xíu. Chân phải của tôi xem ra rất bình thường, nhưng chân trái chỉ độ nửa kích thước chân phải mà thôi. Bàn Chân trái của tôi nhô ra dường như thẳng đứng và nằm dọc theo chân tôi. Hơn nữa, khi mới sinh, mặt tôi tái mét. Có thể cũng có những thương tật nào bên trong chăng? Tôi sẽ chết hay là sẽ sống còn? Ban Giám Đốc Bệnh Viện không rõ. Đây là lý do khiến họ phải đem tôi sang một phòng khác.
Khởi đầu cha mẹ tôi chẳng hiểu gì cả. Bởi vì tôi là con đầu lòng cho nên họ không có kinh nghiệm nào về điều thường diễn ra sau khi sinh, mặc dù ở tại bệnh viện Jưnkưping hay bất cứ nơi nào khác. Cho nên việc đem tôi sang một phòng khác và cha tôi được mời ra phòng đợi là những điều họ nghĩ là bình thường.
Sau một vài giờ, bác sĩ đến giải thích về trường hợp tật nguyền của tôi, ban đầu cho cha tôi trong phòng đợi và rồi sau đó cho mẹ tôi. Bác sĩ cho họ biết điều đã xảy ra và cố gắng làm điều đó một cách hết sức êm dịu, tự nhiên. Ông cho họ uống thuốc an thần. Bác sĩ không thể bảo đảm việc tôi có thể sống còn cho đến khi nào họ kiểm tra xong những bộ phận bên trong có bị tổn thương hay không. Họ cho biết rằng nếu tôi sống thì có khả năng họ phải đưa một đứa khuyết tật nặng nề như vậy vào viện từ thiện.
Cha mẹ tôi đang phải thực hiện một quyết định khó khăn.
Bác sĩ nói rằng: “Ông bà sẽ phải cân nhắc việc chăm sóc cho cháu bé này, nếu ông bà phải tự mình làm điều đó thì ít nhất phải là 20 năm trường ròng rã.”
Mẹ tôi đã quá mệt mỏi sau khi sinh tôi ra và trí óc không được minh mẫn lắm bởi vì bà đã được cho uống chi đó, chẳng hạn như một viên thuốc trấn thống, đến nỗi lúc đầu bà không hiểu gì hơn là đã có một điều gì đó bất ổn. Mẹ tôi đã không hiểu rõ được sự việc cho đến khi cha tôi đến và giải thích lại một lần nữa cho bà. Nhưng cả hai người vẫn chưa được trông thấy tôi.
Ba ngày tiếp sau đó trở nên vô cùng nặng nề đối với họ. Điều đáng ra phải là một thông điệp vui mừng cho những người bà con thân thuộc nay đã trở thành một tin tức buồn bã. Cha tôi điện thoại cho những người thân thích của chúng tôi. Ông bà ngoại của tôi và dì của tôi là Brita đã đến bệnh viện ngồi bên giường của mẹ tôi khóc lóc. Tôi có sống được không? Cuộc đời của tôi rồi sẽ thế nào? Hình trạng của tôi thật sự ra sao? Và Đức Chúa Trời có ý gì khi để cho mọi việc diễn ra như thế? Cha mẹ tôi đều là những Cơđốc nhân, là những thành viên tích cực trong một hội thánh địa phương, họ có đức tin mạnh mẽ trong Chúa, nhưng lúc này có rất nhiều tư tưởng thoáng qua tâm trí của họ. Khi cha tôi từ bệnh viện trở về nhà lần đầu tiên sau khi tôi sinh ra, ông quì gối xuống bên giường và cầu nguyện với Đức Chúa Trời. Tôi biết ông có hàng loạt những thắc mắc phải hỏi Chúa, và ông đã thưa với Chúa rằng bây giờ Ngài hẳn phải chăm lo về tương lai sắp đến.
Cha mẹ tôi cố gắng an ủi lẫn nhau. Không lâu sau đó mẹ tôi phải bắt đầu vắt sữa của bà cho tôi. Tôi được nuôi bằng thứ sữa này trong khu vực riêng nơi tôi ở, và điều này đã là một bước tiến triển. Tôi có thể giữ được thức ăn và bộ máy bên trong đã hoạt động.
Cuối cùng, ba ngày sau ba mẹ tôi đã được cho phép nhìn thấy tôi. Mẹ tôi, vẫn còn yếu ớt sau khi sinh nở, đã được đẩy trong một xe lăn tay đưa đến khu vực tôi đang nằm. Họ có vẻ hơi nôn nóng. Từ những lời mô tả của bác sĩ về tình trạng tật nguyền của tôi, họ không biết phải trông đợi điều gì đây.
Họ đã nhìn thấy tôi xuyên qua khung kính trong. Ở đó, đang nằm trong một cái nôi là Lena Johansson, 2,4 kg, đang chu miệng mút và trông có vẻ khỏe mạnh như bất cứ em bé nào. Họ cảm thấy rằng tôi có vẻ dễ thương, tốt đẹp hơn điều họ đã được cho biết trước rất nhiều!
Tôi không biết rõ, nhưng nghĩ rằng chính lúc đó là lúc cha mẹ của tôi đã quyết định họ sẽ tự lo việc chăm sóc và nuôi dạy tôi lớn lên. Đó không phải là điều gì được chấp nhận một cách tự nhiên. Nhiều người đã nói về viện từ thiện, và cả cha mẹ tôi đều nhận thức rõ rằng một đứa khuyết tật nặng nề như tôi sẽ đồng nghĩa với vô số công việc phải làm.
Tôi nghĩ chính phán đoán của cha tôi đã khiến cho quyết định nầy được xác lập:
“Có tay hay là không tay, dù thế nào nó cũng vẫn cần một mái ấm gia đình.”