CHƯƠNG 2. VUI MỪNG KÉP
“Tôi càng ít tiêu xài
cho mình và tôi càng cho người khác nhiều hơn, thì linh hồn tôi càng tràn đầy hạnh
phúc và phước hạnh hơn.” (Hudson Taylor)
Năm 1990, tôi làm mục sư
một hội thánh lớn, hưởng lương cao và có tiền nhuận bút. Tôi làm mục sư mười ba
năm kể từ khi hội thánh thành lập và tôi không muốn làm gì khác hơn.
Rồi, có chuyện xảy ra
làm đảo lộn đời sống các thành viên trong gia đình tôi. Tôi ở trong ban điều
hành của trung tâm chăm sóc phụ nữ mang thai bị khủng hoảng và chúng tôi mở nhà
đón tiếp một thiếu nữ mang thai, khuyên bảo em từ bỏ việc cho con mình làm con
nuôi. Chúng tôi cũng vui mừng thấy em đến với Đấng Christ.
Tôi cảm thấy một gánh nặng
lớn hơn cho cháu bé chưa sanh. Sau khi tìm tòi Thánh Kinh và cầu nguyện thật
nhiều, tôi bắt đầu tham gia vào việc giải cứu bình an không gây bạo loạn tại bệnh
xá nạo thai. Vì điều này mà tôi bị bắt bỏ tù. Bệnh xá nạo thai đã thắng kiện và
toà án phán quyết chống lại một nhóm chúng tôi. Tôi nói với chánh án rằng tôi sẽ
trả hết thảy những gì tôi thiếu, nhưng tôi không thể trao tiền cho những người
dùng nó giết trẻ sơ sinh.
Rồi, tôi khám phá rằng hội
thánh tôi nhận giấy báo yêu cầu nộp một phần tư tiền lương mỗi tháng của tôi
cho trạm xá nạo thai. Hội thánh sẽ phải trả cho bệnh xá nạo thai hoặc phải chống
lệnh tòa án. Để ngăn việc này xảy ra, tôi xin từ chức.
Tôi đã từ bỏ tiền nhuận
bút của mình. Cách duy nhất tôi có thể tránh điều này phô bày là không kiếm tiền
hơn mức tối thiểu. May thay, gia đình tôi lâu nay đã sống chỉ nhờ một phần tiền
lương hội thánh của tôi, và chúng tôi vừa mới thanh toán xong số tiền lần cuối
mua nhà của chúng tôi, vậy là chúng tôi hết nợ.
Sau đó lại có một sự
phán quyết khác của tòa án liên quan đến một bệnh xá nạo thai khác. Dẫu rằng những
hành động của chúng tôi là không bạo loạn, nhưng bệnh xá lại được ban thưởng phần
phán xét 8.4 triệu đô-la chống lại ngay cả một nhóm người biểu tình ôn hoà
chúng tôi. Lần này có thể lắm chúng tôi sẽ mất nhà. Theo mọi vẻ bề ngoài và đặc
biệt là theo những tiêu chuẩn thế gian, thì đời sống chúng tôi đang trải qua một
ngã rẽ hủy diệt. Đúng không? Sai. Sự phán quyết đó té ra là một trong những điều
tốt nhất đã từng xảy ra cho chúng tôi.
Sự phán quyết đó té ra
là một trong những điều tốt nhất đã từng xảy ra cho chúng tôi.
Những gì người khác toan
làm ác, thì Đức Chúa Trời toan làm lành (Sáng-Thế-Ký 50:20). Chúng tôi bắt đầu
một chức vụ mới. Vợ tôi, Nanci, làm việc hưởng lương của một thư ký, bổ túc cho
tiền lương ít ỏi của tôi. Mọi tài sản của chúng tôi, có cả ngôi nhà, là của vợ
tôi. Tên của tôi không có trong tài khoản hay tập ngân phiếu. Về pháp lý, tôi
hoàn toàn không sở hữu tí gì cả (và tôi vẫn không). Tôi bắt đầu hiểu ra điều Đức
Chúa Trời muốn nói khi Ngài phán: “Mọi thứ dưới trời đều thuộc về ta” (Gióp
41:2).
Đây không phải là lần đầu
tiên Đức Chúa Trời dạy tôi về quyền sở hữu của Ngài. Nhiều năm trước đây, tôi
có cho một nhóm học sinh trường trung học của hội thánh mượn một chiếc máy hát
sách tay mới của tôi. Khi trả lại, nó bị hư hỏng nhiều và tôi thừa nhận là mình
thật bực mình. Nhưng Chúa cáo trách tôi, nhắc lại cho tôi nó không phải là máy
hát của tôi - nó là của Ngài. Và nó đã được sử dụng để chinh phục những thanh
thiếu niên. Tôi là ai mà dám phàn nàn về những gì thuộc về Đức Chúa Trời?
Trở lại tài sản vật chất
tôi xem trọng nhất là những quyển sách của tôi. Tiền tôi có là cho ngay vào việc
mua nhiều sách hay. Hàng ngàn cuốn. Những tập sách này có nghĩa nhiều đối với
tôi. Tôi cho mượn nhưng làm cho tôi bực mình khi người ta không hoàn lại cho
tôi hay trả chúng lại rách nát.
Rồi, tôi cảm nhận sự dẫn
dắt của Đức Chúa Trời là tặng hết thảy đầu sách - tất cả - để lập một thư viện.
Tôi bắt đầu quan sát tên của những người đăng ký mượn sách, có lúc hàng chục
tên trên một cuốn sách. Tôi nhận ra rằng bằng cách phóng thích hết sách này,
tôi đã đầu tư vào đời sống của những người khác. Đột nhiên, cuốn sách nào càng
rách nát, thì tôi lại càng vui sướng. Cái nhìn của tôi hoàn toàn thay đổi.
Cho đến đầu thập niên
1990, Đức Chúa Trời đã dùng những phán quyết đó của tòa án để đem tôi đến sự hiểu
biết về quyền sở hữu của Ngài lên một tầm cao mới. Kinh Thánh thật ăn ý.
Đất và muôn vật trên đất,
thế gian và những kẻ ở trong đó, đều thuộc về Đức Giê-hô-va. (Thi Thiên 24:1).
“Bạc là của ta, vàng là
của ta,” Đức Giê-hô-va vạn quân phán vậy. (Aghê 2:8).
Hãy nhớ lại Giê-hô-va Đức
Chúa Trời ngươi, vì ấy là Ngài ban cho ngươi sức lực đoạt được những sản nghiệp.
(Phục Truyền 8:18).
Anh em chẳng thuộc về
mình; vì chưng anh em đã được chuộc bằng giá cao rồi. (I Cô-rinh-tô 6:19-20).
Đức Chúa Trời dạy tôi
chìa khóa thứ nhất trong sáu chìa khóa mở ra sự hiểu biết Nguyên Tắc Của Cải:
CHÌA KHÓA NGUYÊN TẮC CỦA
CẢI 1
“Đức Chúa Trời sở hữu
muôn vật, Tôi là người quản lý tiền của Ngài”
Đức Chúa Trời đã và đang
là chủ sở hữu muôn vật, kể cả sách và máy hát. Ngài ngay cả sở hữu tôi. Đức
Chúa Trời không bao giờ thu hồi quyền sở hữu của Ngài, Ngài không bao giờ đầu
hàng tuyên bố mọi của cải là của Ngài. Ngài không chết và để trái đất lại cho
tôi và cho người khác.
Mỉa mai thay, tôi đã viết
rất nhiều về quyền sở hữu của Đức Chúa Trời trong quyển sách của tôi có tựa đề
Tiền, Của Cải và Cõi Đời Đời. Trong vòng một năm xuất bản, tôi không còn sở hữu
thứ gì nữa. Đức Chúa Trời dạy tôi ẩn ý lẽ thật đó trong nghịch cảnh, làm thay đổi
đời sống tôi.
Tôi nhận ra rằng nhà của
chúng tôi thuộc Đức Chúa Trời, không phải chúng tôi. Tại sao phải lo lắng về việc
chúng ta giữ nhà hay không nếu dù gì đi nữa nó cũng của Ngài? Ngài không thiếu
tài nguyên. Ngài có thể dễ dàng cung ứng một chỗ ở khác cho chúng ta.
Nhưng hiểu được quyền sở
hữu là chỉ một nữa của bài học. Nếu Đức Chúa Trời là chủ sở hữu, tôi là người
quản lý. Tôi cần áp dụng tâm trí của một quản gia vào tài sản mà Ngài đã giao
phó - không phải cho - tôi.
Người quản gia quản lý
tài sản vì lợi ích của chủ mình. Người quản gia không có quyền nào trên tài sản
mình quản lý. Công việc của một quản gia là tìm biết chủ muốn làm gì với tài sản,
rồi thực hiện ý muốn chủ.
VUI MỪNG BAN CHO
Jerry Caven có một nhà
hàng dây chuyền thành công, hai ngân hàng, một trang trại, một nông trại và nhiều
công ty bất động sản. Bây giờ, ở tuổi năm mươi chín, Jerry đang tìm kiếm một
ngôi nhà đẹp bên sông để về hưu. Nhưng Chủ có những kế hoạch khác.
Jerry nói: “Đức Chúa Trời
dẫn dắt chúng tôi đầu tư tiền và thời gian ở hải ngoại, thật là phấn khởi. Trước
đây, chúng tôi chỉ dâng số tiền không đáng kể. Bây giờ, chúng tôi đầu tư số tiền
lớn vào việc truyền giáo. Chúng tôi thường đi An độ.”
Điều gì đã thay đổi thái
độ dâng hiến của gia đình Caven?
Jerry giải thích: “Đó là
nhận biết quyền sở hữu của Đức Chúa trời. Một khi chúng tôi hiểu rằng chúng tôi
dâng tiền của Đức Chúa Trời để làm công việc Ngài, chúng tôi tìm được bình an
và vui mừng mà trước đây chúng tôi chưa bao giờ có khi chúng tôi còn nghĩ tiền
là của chúng tôi!”
Một lần nọ, có một gã giận
phát điên cưỡi ngựa đến bên John Wesley, la lớn: “Ong Wesley, có việc kinh khủng
đã xảy ra! Nhà ông bị cháy tàn rồi!”
Wesley cân nhắc tin
hung, rồi thản nhiên trả lời: “Không, nhà của Chúa bị cháy tàn. Điều đó có
nghĩa là trách nhiệm cho tôi nhẹ hơn.”
Sự phản ứng của Wesly
không phải từ chối, nhưng đó là lời xác định can đảm một thực tế - Đức Chúa Trời
là Chủ của mọi vật, và chúng ta đơn giản là những quản gia của Ngài.
Hễ khi nào chúng ta nghĩ
mình là chủ, đó là một cảnh báo. Chúng ta nên nghĩ mình như những quản gia, những
người quản lý đầu tư luôn luôn tìm kiếm nơi tốt nhất đầu tư tiền của Chủ mình.
Sau khi mãn nhiệm chức vụ, chúng ta sẽ định giá thành qủa công việc: “Vì tất cả
chúng ta sẽ đứng trứớc ngôi phán xét của Đức Chúa Trời… Vì thế, mỗi chúng ta sẽ
khai trình chính mình với Đức Chúa Trời (Rôma 14:10, 12).
Tên chúng ta có trong
tài khỏan của Đức Chúa Trời. Chúng ta được truy cập không giới hạn, một đặc ân
hay bị lạm dụng. Là những người quản lý tiền của Ngài, Đức Chúa Trời tin cậy
chúng ta để riêng tiền lương của chúng ta. Chúng ta rút tiền qũy cần dùng từ
kho báu của Ngài để trả mọi chi phí sinh hoạt của chúng ta. Một trong những quyết
định thuộc linh quan trọng của chúng ta là xác định khoản tiền bao nhiêu là sống
hợp lý. Bất kể khoản đó là bao - và nó sẽ thay đổi chính đáng tùy từng người -
chúng ta không nên trữ hay tiêu xài số tiền dư thừa. Dù sao đi nữa, nó là của
Ngài, không phải chúng ta. Và Ngài có điều muốn nói về nơi cất giữ.
Mùa Xuân nào cũng vậy, vợ
tôi và tôi thường đọc nhanh hàng tá thư từ gửi từ những người trong hội thánh sắp
đi truyền giáo mùa hè. Năm nay chúng tôi nhận bốn mươi lăm lời yêu cầu xin cầu
nguyện và quyên góp tài chánh. Khi lúc này trong năm lại đến, tôi giống như đứa
trẻ trong quầy bánh kẹo - một quầy bánh kẹo lớn bằng thế giới, lớn bằng tấm
lòng của Đức Chúa Trời.
Tại sao phấn khởi như thế?
Vì chúng tôi được nghe
những câu chuyện và đọc những điện thư. Chúng tôi nhìn thấy lòng sốt sắng, phát
triển và tâm trí hướng thiên, và những quyền ưu tiên đã thay đổi thứ tự. Chúng
tôi được mọi quyền lợi trong nhiều lĩnh vực hơn trong công việc Đức Chúa Trời
trên thế giới. Chúng tôi cầu nguyện rằng những ai ra đi - cũng như những người
họ đến - sẽ không bao giờ như xưa nữa. Và chúng tôi sẽ có phần trong đó!
Gần đây, tôi có tham dự
một buổi gặp mặt của những người dâng hiến. Chúng tôi đi quanh phòng và thuật lại
những câu chuyện của chúng tôi. Những từ như vui, vui mừng, phấn khích và tuyệt
vời cứ nổi lên. Có nhiều tiếng cười to nhỏ xen lẫn với nước mắt vui mừng. Có một
cặp vợ chồng thâm niên hăng say chia sẻ cách thể nào họ đã đi vòng quanh thế giới
tham gia vào những chức vụ mà họ dâng hiến. Trong khi đó nhà họ tại Mỹ lại xuống
cấp. Họ nói: “Con chúng tôi cứ bảo chúng tôi: Ba má nên sửa nhà lại hay mua nhà
mới thôi. Ba má có đủ tiền mua nhà mới mà. Chúng tôi bảo chúng: tại sao ba má
phải làm vậy? Đó không phải những gì làm ba má phấn chấn!”’
Ray Berryman, Tổng Giám
Đốc Điều Hành (CEO) cho một công ty dịch vụ tầm cỡ quốc gia nói rằng anh và vợ
dâng hiến ít nhất là nửa số tiền thu nhập cho công việc Đức Chúa Trời mỗi năm.
Ray nói: “Niềm vui ban
cho của tôi đến từ việc phụng sự Đức Chúa Trời theo cách tôi biết Đức Chúa Trời
kêu gọi tôi và nhờ nhận biết rằng những gì tôi cho có ảnh hưởng nhiều người đến
Đấng Christ. Thật là phấn khởi biết rằng chúng tôi có phần trong việc truyền
giáo, môn đồ hóa, giúp đỡ và nuôi người nghèo. Điều đó thật tuyệt vời và làm
thành luật pháp.”
Chúng ta càng cho, chúng
ta càng vui mừng trong sự ban cho - và Đức Chúa Trời càng vui thích chúng ta. Sự
ban cho làm vui lòng chúng ta. Nhưng quan trọng hơn là làm hài lòng Đức Chúa Trời.
“Đức Chúa Trời yêu thích
kẻ dâng của cách vui lòng” (II Cô-rinh-tô 9:7). Đây không có nghĩa chúng ta nên
ban cho khi chúng ta cảm thấy vui. Cảm giác vui mừng thường đến trong và sau
hành động vâng lời, không phải trước đó. Vậy, đừng đợi cho đến khi bạn cảm thấy
muốn ban cho - đó có thể là chờ đợi sai! Chỉ ban cho và xem niềm vui đến sau.
Đức Chúa Trời vui thích
sự vui lòng ban cho của chúng ta. Ngài muốn chúng ta tìm thấy niềm vui. Ngài thậm
chí còn mệnh lệnh chúng ta vui mừng (Phi-líp 4:4). Có mệnh lệnh nào vui mừng lớn
hơn mệnh lệnh này nữa không để chúng ta vâng lời? Nhưng nếu chúng ta không ban
cho, thì chúng ta bị cướp mất nguồn vui mà Đức Chúa trời bảo chúng ta tìm kiếm!
Tôi biết một người đàn
ông độc thân đến với Đấng Christ ở tuổi hai mươi. Người này đọc Kinh Thánh và
vô cùng phấn khích đến nỗi anh ta quyết định bán nhà mình và dâng tiền cho Đức
Chúa Trời. Nhưng khi anh chia sẻ dự tính này với những người tín hữu thâm niên
cao hơn trong nhóm học Kinh Thánh, thì có việc bi kịch xảy ra: Họ bàn anh thối
lui.
Nếu bạn cảm thấy phải
nói chuyện với một tín hữu non trẻ (kể cả con bạn) về việc dâng hiến, thì hãy
giữ mình. Đừng làm buồn Thánh Linh Đức Chúa Trời và đừng cướp mất vui mừng hiện
tại của người khác và phần thưởng ban cho tương lai. Tốt hơn là quan sát và học
hỏi. Rồi, để tài sản của Đức Chúa Trời lên bàn và cầu hỏi Ngài điều Ngài muốn bạn
ban ra.
SẤM, SÉT VÀ ÂN ĐIỂN
Những Cơ Đốc Nhân
Ma-xê-đoan hiểu niềm vui ban cho: “Đang khi họ chịu nhiều hoạn nạn thử thách,
thì lòng quá vui mừng, và cơn rất nghèo khó của họ đã rải rộng ra sự dư dật của
lòng rộng rãi mình” (II Cô-rinh-tô 8:2).
Làm sao mà “hoạn nạn thử
thách,” “lòng quá vui mừng,” “cơn rất nghèo khó” và “sự dư dật rộng rãi” tất cả
đều thích hợp nhau trong một câu? Ban cho không phải là sự xa-xỉ của người
giàu. Đó là một đặc ân cho người nghèo. Tôi đã khám phá rằng những Cơ Đốc Nhân
nghèo khó không tìm thấy vui mừng nào lớn hơn tìm thấy trong sự ban cho.
Những người Ma-xê-đoan từ
chối không để những hoàn cảnh khó khăn ngăn cản họ vui mừng: “Họ nài xin chúng
tôi làm ơn cho họ có phần vào sự giùm giúp các thánh đồ” (c.4). Họ phải nài xin
như thể vì Phao-lô và những người khác bảo họ rằng cơn đói kém miễn giảm họ ban
cho.
Ban cho không phải là sự
xa-xỉ của người giàu. Đó là một đặc ân cho người nghèo.
Những Cơ-đốc-nhân đầu tiền
này nghèo hèn nhưng đưa ra mọi lý do họ có thể ban cho. Họ nài xin được đặc ân
ban cho! Thật là một sự đối nghịch với chúng ta, là những người có nhiều hơn họ,
nhưng lại xoay xở tìm cách đưa ra vô số lời biện minh để không ban cho!
Thật khiêm nhường khi nhận
quà của những người đang gặp nhiều khó khăn hơn bạn. Tôi đã kinh nghiệm điều
này trên những hành trình truyền giáo, đó là người nghèo phục vụ thức ăn ngon
nhất cho những người Mỹ đến thăm viếng và phục vụ họ với những nụ cười vui mừng
lớn. Họ không giả vờ vui mừng trong sự hy sinh của họ. Đây thật là một sự vui mừng
thật.
Khi đền tạm xây cất, dân
sự vô cùng phấn khích đến nỗi họ phải bị “kìm chế” ban ra nhiều hơn (Xuất
36:5-7). Đó là điều ban cho mang lại cho bạn.
Đa-vít nhìn những gì ông
và dân sự ông dâng cho Chúa. Sự đó làm ông khiêm nhường: “Nhưng tôi là ai và
dân sự tôi là gì, mà chúng tôi có sức dâng cách vui lòng như vậy? Vì mọi vật đều
do nơi Chúa mà đến; và những vật chúng tôi đã dâng cho Chúa chẳng qua là đã thuộc
về Chúa” (I Sử-ký 29:14).
Bạn tôi, Dixie Fraley
nói với tôi: “Chúng ta hầu như giống Đức Chúa Trời khi chúng ta ban cho.” Chăm
xem Đấng Christ đủ lâu thì bạn sẽ trở thành người ban cho nhiều hơn. Ban cho
lâu hơn, thì bạn sẽ trở thành giống Đấng Christ nhiều hơn.
Phao-lô nói trong II Cô-rinh-tô
8:6 “Chúng tôi muốn anh chị em biết về ân điển mà Đức Chúa Trời đã ban cho những
hội thánh Ma-xê-đoan.” Làm thế nào ân điển của Đức Chúa Trời được bày tỏ? Bằng
hành động họ ban cho những Cơ đốc nhân túng thiếu. Trong câu 6, Phao-lô gọi sự
ban cho của người Ma-xê-đoan để giúp đỡ những người đói kém tại Giê-ru-sa-lem
là “hành động ân điển.” Từ Hy-lạp dùng để chỉ sự ban cho Cơ đốc nhân giống từ
ân điển Đức Chúa Trời.
Ân điển của Đấng Christ
hình thành, thúc đẩy và định hình cái nhìn ban cho của chúng ta: “Vì anh em biết
ơn của Đức Chúa Jesus Christ chúng ta, Ngài vốn giàu, vì anh em mà tự làm nên
nghèo, hầu cho bởi sự nghèo của Ngài, anh em được nên giàu” (c.9).
Sự chúng ta ban cho là
đáp lại ân điển Đức Chúa Trời trong cuộc sống chúng ta. Điều này không đến từ
lòng vị tha của chúng ta hay lòng nhân đức chúng ta - nó nhờ công việc biến đổi
của Đấng Christ trong chúng ta. An điển này là hành động; sự ban cho của chúng
ta là phản ứng. Chúng ta ban cho vì Ngài trước hết đã ban cho chúng ta. Phân đoạn
vĩ đại nhất về sự ban cho trong cả Kinh Thánh không kết thúc bằng “Chúc mừng sự
rộng rãi của bạn,” nhưng “Tạ ơn Đức Chúa Trời vì sự ban cho của Ngài không xiết
kể!” (II Cô-rinh-tô 9:15).
Như theo sau sét là sấm,
thì theo sau ân điển là ban cho.
Khi ân điển của Đức Chúa
Trời chạm đến bạn, bạn không thể không giúp đỡ mà còn đáp trả bằng sự ban cho rộng
rãi. Và như những gì người Ma-xê-đoan biết: ban cho đơn giản là sự đầy tràn vui
mừng.
NHỮNG LỢI TỨC BAN CHO
Mark, một luật sư tại
Kentucky, dâng nửa tiền thu nhập của anh mỗi năm.
Mark nói: “Việc tôi theo
đuổi đồng tiền đẩy tôi xa Đức Chúa Trời. Nhưng từ khi tôi dâng nó cho Ngài, thì
mọi thứ đã thay đổi. Thực ra, ban cho đã mang tôi lại gần Đức Chúa Trời hơn mọi
thứ khác.”
Trong bộ phim Những Dũng
Sĩ Lửa, Olympian Eric Liddell nói: “Tôi tin Đức Chúa Trời tạo dựng tôi vì một mục
đích…và khi tôi chạy, tôi cảm nhận sự vui sướng của Ngài.” Những người đã khám
phá Nguyên Tắc Của Cải sẽ chứng thực rằng: “Lúc tôi ban cho, là lúc tôi cảm nhận
sự vui sướng của Ngài.”
Đã có những ngày tôi
đánh mất tiêu điểm, và rồi nhu cầu nổi lên và Đức Chúa Trời dẫn tôi dâng hiến.
Thình lình, tôi được rót đầy năng lực, mục đích và vui mừng. Tôi cảm nhận sự
vui sướng của Đức Chúa Trời.
Đức Chúa Trời phán: “Vì
ta đã ban cho người Lê-vi làm cơ nghiệp, những thuế một phần mười của dân Y-sơ-ra-ên
dâng giơ lên cho Đức Giê-hô-va” (Dân-số-ký 18:24). Để ý dân sự dâng tiền cho Đức
Chúa Trời, không phải người Lê-vi. Trông như thể dân sự dâng cho những người
lãnh đạo thuộc linh của họ, nhưng thực ra họ dâng cho Đức Chúa Trời, và chính
Ngài chỉ định số ngân qũy cho người Lê-vi. Những Cơ đốc nhân nên yêu thương các
mục sư và nên hỗ trợ họ tài chính (Ga-la-ti 6:6), nhưng trước hết và trên hết
chúng ta dâng cho Đức Chúa Trời (II Cô-rinh-tô 8:5). Dâng hiến là một hành động
thờ phượng trước mọi việc khác.
Ban cho làm nhảy vọt mối
tương giao của chúng ta với Đức Chúa Trời. Ban cho làm mở rộng bàn tay chúng ta
ra hầu cho chúng ta có thể nhận những gì Đức Chúa Trời dành cho chúng ta. Khi
chúng ta chứng khiến sự ban cho mang lại cho người khác và cho chúng ta, thì
chúng ta sẽ mở rộng bàn tay chúng ta lớn và nhanh hơn khi cơ hội khác đến.
Đức Chúa Trời phán: “Ai
bưng tai không nghe tiếng kêu của người nghèo khổ, người đó cũng sẽ kêu la mà sẽ
chẳng có ai đáp lại” (Châm Ngôn 21:13). Trong Êsai 58:6-10, Đức Chúa Trời phán
rằng chúng ta có chăm sóc người nghèo đói, túng quẩn và bị chèn ép hay không đều
có ảnh hưởng trực tiếp đến sự Đức Chúa Trời sẵn lòng đáp lời cầu xin của chúng
ta. Bạn có muốn lời cầu nguyện có quyền năng không? Hãy ban cho.
Có lời phán với
Giô-si-a: “Người đã làm ra lẽ thẳng cho kẻ nghèo và thiếu thốn, cho nên được phước.
Đức giê-hô-va phán: Như vậy há chẳng phải biết ta sao? (Giê-rê-mi 22:16). Chăm
lo người nghèo làm tuôn chảy sự nhận biết Đức Chúa Trời và kéo chúng ta gần
Ngài hơn.
Hal Thomas, một thương
nhân, nói với tôi: “Khi tôi ban cho, thì tôi nói: Lạy Chúa, con yêu Ngài.”
Phao-lô nói với người Cô-rinh-tô về những sự ban cho tài chính của họ là “xui
nhiều người càng thêm lòng tạ ơn Đức Chúa Trời” (II Cô-rinh-tô 9:12).
Một lợi tức nữa của sự
ban cho là tự do. Ban cho là một vấn đề vật lý học căn bản. Vật càng lớn, thì sức
mà vật nâng lên càng lớn. Chúng ta càng sở hữu nhiều chừng nào - khối vật thể
càng lớn - thì chúng càng bám víu chúng ta càng nhiều, đặt chúng ta trong qũi đạo
quay quanh chúng. Cuối cùng, chúng cuốn chúng ta vào như một lỗ đen.
Ban cho thay đổi tất cả.
Nó bẻ gãy chúng ta khỏi qũi đạo quay quanh của cải chúng ta. Chúng ta thoát khỏi
trọng lực, bước vào một qũy đạo mới xoay quanh của cải chúng ta trên trời.
Dẫu toà án phán quyết phạt
chúng tôi 8.4 triệu đô-la cách đây mười một năm, chúng tôi cũng không bao giờ mất
nhà. Trong khi chức vụ trả cho tôi số tiền lương tối thiểu, thì chức vụ lại sở
hữu nhiều sách tôi viết. Và đột nhiên, số tiền nhuận bút tăng lên. Chức vụ của
chúng tôi đã có thể ban ra 90 phần trăm tiền nhuận bút cho những tổ chức truyền
giáo, cứu tế gia đình và công việc hỗ trợ đời sống. Trong ba năm cuối, bởi ân
điển Đức Chúa Trời, chúng tôi đã ban ra hơn 500.000 đô-la. Đôi khi tôi nghĩ Đức
Chúa Trời bán sách chỉ để gây quỹ cho những chức vụ xứng hợp với lòng Ngài!
Đêm đến, tôi đi ngủ nhưng
không cảm thấy mình đã “hy sinh” số tiền đó. Tôi lên giường và cảm nhận vui mừng
vì không có gì giống như ban cho. Đối với tôi, cảm giác duy nhất có thể so sánh
với sự ban cho là sự vui mừng dẫn một người đến Đấng Christ.
Ban cho rót vào đời sống
sự vui mừng. Nó thêm chiều kích đời đời vào một ngày thậm chí bình thường nhất.
Đây chỉ là một lý do bạn không thể trả đủ cho tôi dâng hiến.
Bạn không thể trả đủ cho
tôi dâng hiến
Nhưng đợi đã - ban cho
còn lớn hơn nữa. Vui mừng hiện tại của chúng ta không phải là phần tốt nhất của
Nguyên Tắc Của Cải.