CUỘC ĐỜI LENA MARIA
MỤC LỤC
Lời Mở Đầu
Khi
tôi gặp một người mới quen, họ thường đưa tay ra để chào và bắt tay tôi nhưng
chỉ nhận lại được một tiếng chào mà thôi. Vài người mau chóng lấy lại được bình
tĩnh, rút tay lại và chào tôi bằng một nụ cười hoặc ôm siết lấy tôi một cái. Một
số khác trở nên ngượng ngùng quá đỗi và không biết làm thế nào để thoát khỏi
tình huống vô cùng lúng túng đó.
Nhiều
năm sau, thỉnh thoảng những người như vậy đến hỏi tôi có còn nhớ hoàn cảnh lúng
túng khi tôi gặp họ lần đầu tiên đó không, bởi vì họ đã không chào tôi đúng
cách. May mắn thay, tôi không luôn nhớ những trường hợp như vậy. Tôi không thể
bắt tay mọi người bởi vì tôi không có cánh tay nào cả.
Người
ta phản ứng bằng nhiều cách rất khác nhau đối với tôi và khuyết tật của tôi.
Vài năm trước đây một bà đã đến gặp tôi để cho tôi ít tiền bởi vì bà cảm thấy
thương hại cho tôi.
Khi
tôi còn là một đứa bé và cùng đi ăn với cha mẹ tôi trong một nhà hàng, thói
quen ăn uống của tôi gây nhiều chú ý cho đám trẻ ở một bàn kế cận đến nỗi chúng
rút tay ra khỏi tay áo thun của chúng, đưa chân lên bàn và thử ăn giống như
cách tôi ăn. Tôi nghĩ phản ứng của chúng thật hay, mặc dù đã làm cho bố mẹ
chúng nó cảm thấy lúng túng.
Thật
là lợi điểm khi không có cánh tay và bàn tay vì sẽ chẳng bao giờ làm mất nhẫn
hoặc găng tay. Một lần nọ, khi tôi còn nhỏ và chơi đùa ở nhà một người bạn học,
cha tôi đến đón tôi. Tôi đội mũ mặc áo và mang giầy trong khi mẹ của bạn tôi phải
chạy vòng quanh tìm kiếm găng tay để mang cho tôi.
Cha
tôi nói: “Ô cháu nó không cần đâu.”
Người
mẹ kia nói: “Nhưng bên ngoài lạnh quá, cháu hẳn phải cần găng tay chứ.”
Tuy
nhiên, cuối cùng thì bà ta cũng nhận ra ngay rằng tôi không cần găng tay...
Và khi lên lớp Sáu, tôi có người giúp đỡ rất tốt bụng, cô mua cho tôi một món quà Giáng Sinh. Ngày trước lễ Giáng Sinh cô ấy mới sực nhớ ra sai lầm của mình: cô đã mua cho tôi một chiếc nhẫn!... Cô bèn phải vội chạy trở lại tiệm và mua cho tôi một chiếc vòng đeo cổ thay vào đó.
Và khi lên lớp Sáu, tôi có người giúp đỡ rất tốt bụng, cô mua cho tôi một món quà Giáng Sinh. Ngày trước lễ Giáng Sinh cô ấy mới sực nhớ ra sai lầm của mình: cô đã mua cho tôi một chiếc nhẫn!... Cô bèn phải vội chạy trở lại tiệm và mua cho tôi một chiếc vòng đeo cổ thay vào đó.
Một
trường hợp khác, tôi nhớ rằng mình mang một chiếc lắc trên cổ chân phải. Lúc bấy
giờ, mang một chiếc lắc như vậy thật là khác thường, một bạn học đến và hỏi tôi
tại sao tôi lại đeo lắc quanh cổ chân như vậy mà không đeo trên tay.
Tôi
nói: “Nếu đeo như vậy thật khó cho tôi...” và hai má cô ta đỏ lên dần.
Những
chuyện như vậy thường làm tôi buồn cười. Ít nhiều thì tôi cũng thật sự thích
thú khi thấy người khác mắc lỗi ngớ ngẩn như vậy.
Không
phải vì tôi muốn họ phải cảm thấy lúng túng, nhưng bởi vì nó bày tỏ rằng họ đã
không chú ý, hay không nghĩ gì về sự kiện tôi là kẻ khuyết tật. Thật tuyệt diệu
khi những người đã quen biết tôi một khoảng thời gian rồi thì xem tôi và sự
khuyết tật của tôi theo cùng một cách như tôi suy nghĩ. Thường thì họ quên mất
khuyết tật của tôi.
Trong
sách này tôi muốn thuật với bạn một ít về chính mình tôi và những điều đã góp
phần cho sự hiện hữu và con người của tôi ngày nay. Trong khi viết những dòng
chữ này thì chẳng bao lâu nữa tôi sẽ được ba mươi tuổi, nhưng tôi đã kinh nghiệm
thật nhiều điều sung sướng - và thật nhiều điều mà có lẽ không ai có thể tưởng
tượng được khi tôi mới chào đời.
Lẽ
tự nhiên sự khuyết tật của tôi đã chi phối tôi nhiều mặt, nhưng tôi cũng chịu ảnh
hưởng thật nhiều bởi âm nhạc và việc ca hát cũng như tất cả mọi điều đã đến với
đời sống tôi qua âm nhạc và sự nghiệp ca hát đó. Tôi cũng chịu ảnh hưởng bởi những
thành công của mình trong việc bơi lội, chịu ảnh hưởng của gia đình và bạn hữu,
và của đức tin của tôi nơi Đức Chúa Trời. Đây là những điều mà tôi muốn nói với
các bạn trong sách này.
Viết
sách thật là một kinh nghiệm mới mẻ đối với tôi, tôi chưa từng tập làm điều này
nếu không có sự giúp đỡ của Inger Lundin. Tôi muốn dùng cơ hội này để gởi đến
cô ấy một lời cảm ơn nồng nhiệt!
Tôi
sẽ quá khoe khoang khi gọi câu chuyện của tôi là “Hồi Ký” cho dù có lẽ nó cũng
không sai. Nhưng nó thật sự chỉ là một vài ghi chú và suy nghĩ về cuộc đời mà
tôi đã sống qua.
Chúng
là những lời ghi chú viết bằng chân (Footnotes) của tôi.
Lena
Maria Klingvall