Cuộc Đời Lena Maria - Chương 15

CHƯƠNG 15. NGÀI ĐÃ THẤY TÔI TRƯỚC KHI TÔI SINH RA

Cảm ơn vì bạn đã có mặt trên đời nầy… nhưng tôi nghĩ rằng nếu bạn là một người tầm thường, thì hẳn bạn đang phải ngồi trên một chiếc xe đẩy trong viện từ thiện .
Niềm say mê cuộc sống mà bạn có thật đặc biệt! Được biết nhiều điều bạn có thể làm được cũng là điều thật diệu kỳ. Nhưng làm thế nào bạn có thể tự mình mặc quần lấy và làm sao bạn có thể cài tất cả các nút của bạn… tôi chắc rằng bạn phải có ai đó giúp bạn những việc này chứ .
Tôi nhận được nhiều lá thư, từ những người ở Nhật lẫn những người ở Thụy Điển nữa. Thường thì họ ngạc nhiên vì sao tôi luôn luôn có một cái nhìn tích cực về cuộc sống như vậy, và làm thế nào tôi đã thành công trong nhiều việc mặc dù có nhiều điều bất lợi cản trở tôi.
Đây là một câu hỏi khó, nhưng tôi nghĩ mình có thể thấy ít nhất ba lý do khác nhau. Trước hết, điều này thật đơn giản, phải chăng khi sinh ra chúng ta đều khác nhau. Tôi được hạnh phúc và tò mò về cuộc sống ngay từ lúc khởi đầu, nhân cách của tôi là điều đã khiến tôi có thể nhìn vào những tiềm năng thay vì những khó khăn. Tôi không làm cho mọi sự trở nên càng khó khăn hơn chính bản chất của chúng, tôi suy nghĩ cách tích cực về chính mình. Tôi dám tự giúp mình thực hiện những điều tôi thấy. Tôi dám thắc mắc, dám hỏi.
Tôi bướng bỉnh. Hay có thể nói là cương quyết. Khuyết tật của tôi đã giúp thêm cho tính cứng đầu này theo một hướng có ích. Tôi nghĩ rằng nếu mình có một thân thể bình thường, sự cứng đầu và suy nghĩ tích cực của tôi sẽ khiến tôi tự cao tự kỷ và kết quả sẽ tự thúc giục tôi tiến bước trong cuộc sống. Thay vào đó, tình trạng khuyết tật của tôi đã giúp tôi không xem mọi việc là tất nhiên hoặc coi thường để rồi bỏ uổng phí những điều mình có.
Lý do thứ nhì là cha mẹ tôi. Tinh thần yên nghỉ của họ về tôi và tình trạng khuyết tật của tôi là điều quan trọng vô cùng. Họ đã đem lại cho tôi một nền tảng an toàn vô cùng. Họ đã giúp tôi thành công, và cũng giúp tôi chấp nhận thất bại nữa. Họ là chỗ dựa cho tôi lớn lên, nhưng họ không bao giờ khiến cho khuyết tật của tôi trở thành quan trọng hơn chính con người của tôi. Dĩ nhiên họ thường phải nói cho người khác biết về sự thiếu khả năng di chuyển của tôi và những điều khác nữa, nhưng họ không để cho những cuộc đối thoại như vậy diễn ra khi có mặt tôi.
Tôi nghĩ điều thứ ba là điều quan trọng nhất nói lên lý do tại sao tôi luôn luôn có một cái nhìn về đời sống vui vẻ hạnh phúc như vậy, không nghi ngờ gì cả điều đó chính là nhờ nơi Chúa. Đức tin đã trở thành một phần tự nhiên của đời sống tôi tự bao giờ tôi không thể nhớ, và là một Cơđốc nhân, tôi biết rằng tôi có giá trị cho dù tôi là ai và bề ngoài của tôi thế nào.
Tôi thường nghĩ về một vài câu Thánh Kinh trong Thi Thiên 139:1-24:
“Vì chính Chúa nắn nên tâm thần tôi, Ngài dệt thành tôi trong lòng mẹ tôi .
Tôi cảm tạ Chúa, vì tôi được dựng nên cách đáng sợ lạ lùng. Công việc Chúa thật lạ lùng, lòng tôi biết rõ lắm. Khi tôi được dựng nên trong nơi kín, chịu nắn nên cách xảo tại nơi thấp của đất, thì các xương cốt tôi không giấu được Chúa. Mắt Chúa đã thấy thể chất vô hình của tôi; số các ngày định cho tôi, đã biên vào sổ của Chúa trước khi chưa có một ngày trong các ngày ấy”
Đức Chúa Trời có ở cùng tôi ở giai đoạn phôi thai không? Ngài có nghĩ về tôi trước khi tôi được sinh ra không? Vâng, tôi tin điều này có và tôi cũng tin rằng đối với Chúa không phải ngoại diện và hình dáng của tôi là phần quan trọng nhất. Phần quan trọng nhất trên hết mọi sự là mối liên hệ của tôi với Ngài.
Và tôi biết rằng Ngài yêu tôi.
Dĩ nhiên tôi đã tự hỏi rất nhiều lần tại sao lại phải có quá nhiều đau khổ và nan đề, bệnh hoạn và tàn tật, đã nhiều lần tôi vẫn thường suy nghĩ làm thế nào Đức Chúa Trời có thể cho phép những điều như vậy xảy ra. Không phải tôi đã có những giải pháp dễ dàng nào, nhưng có lẽ tôi được như vậy bởi vì tôi đoan chắc rằng những điều làm tổn thương chúng ta sẽ hình thành nhân cách của chúng ta, có lẽ bóng tối tăm phải tồn tại để có thể tăng cường sự tốt đẹp cho ánh sáng.
Không có con người nào trải qua cuộc sống mà không có những nan đề, nhưng tôi tin rằng sự phong phú của một người trên hết là nhờ họ phải trải qua những kinh nghiệm khó khăn. Tôi để ý khi gặp một người mà mình khâm phục. Đó là do cách họ thích ứng với những khó khăn trong đời sống đã làm cho họ đáng khâm phục như vậy.
Một người mà tôi rất ngưỡng mộ đó là Aiako Miura*, một tác giả người Nhật sống ở tại Hokkaido, một đảo thuộc về miền bắc Nhật Bản. Xuyên suốt đời sống của bà, bà đã phải chịu khổ vì nhiều bệnh tật mà phải nói là hầu như quá nhiều đối với bà. Nhưng trong một cách nào đó hoặc là theo một cái nhìn khác, bà đã luôn luôn có thể vượt qua được những khó khăn và chính những khó khăn này đã đem lại sức mạnh cho bà. Tại Nhật Bản, ngày nay bà là một tác giả Cơđốc vĩ đại, và các sách của bà có ý nghĩa thật lớn lao đối với mọi người. Bà đã viết hơn bảy mươi cuốn sách trong suốt đời mình, hơn ba mươi triệu ấn bản đã được bán, và nhiều sách của bà đã được phiên dịch qua những ngôn ngữ khác.
Bà cứ tiếp tục viết, mặc dù hiện nay đã lớn tuổi và phải chịu đựng bệnh parkinson và cả ung thư nữa. Tôi gặp hai vợ chồng bà trong một chuyến viếng thăm Nhật Bản và lần gặp gỡ này vừa thật hứng thú và có nhiều sự dạy dỗ. Sự khích lệ của họ, niềm vui và sự nồng ấm của họ đã tạo nên một ấn tượng mạnh mẽ cho tôi.
Khi so sánh với những con người như thế, tôi không nghĩ rằng mình đã trải qua một thời gian khó khăn đặc biệt nào trong cuộc sống. Chúa đã ban cho tôi sức mạnh để thích nghi với những gì gọi là đau khổ và chịu đựng mà tôi đã phải từng trải, và tôi chỉ vui mừng nếu đời sống của tôi - với tất cả những sự thăng trầm của nó - có thể nói lên một điều gì đó cho người khác.
Dĩ nhiên đôi khi tôi cũng mong rằng Đức Chúa Trời có thể chữa lành cho tôi. Khi còn trẻ tôi không bao giờ nghĩ điều này, nhưng ngày nay thỉnh thoảng tôi có ao ước đó. Tôi cảm thấy rằng thân thể của tôi mỗi ngày càng có vẻ cứng hơn, và hông của tôi dễ dàng bị đau khi phải chất lên nó quá nhiều gánh nặng. Sẽ thực tế hơn nếu tôi có những cánh tay, nó sẽ làm mọi sự dễ dàng hơn và điều đó phải là phép lạ.
Nhưng tôi cho rằng được đặc ân Chúa hiện diện với mình đã là một phép lạ rồi dù rằng tôi mang hình trạng như hiện nay. Tôi đồng ý với Joni Eareckson Tada, một phụ nữ Mỹ bị liệt vì tai nạn khi phóng xuống hồ bơi, là người tôi được nghe về sự khuyết tật và đức tin của bà qua một câu nói như sau: “Nếu Đức Chúa Trời phải hành động và chữa lành cho tôi thì tôi sẽ rất vui mừng. Nhưng để có thể sống hạnh phúc vui mừng ngay ở giữa hoàn cảnh khó khăn, thì điều này lại càng bày tỏ Đức Chúa Trời là một Đấng vĩ đại hơn nữa.”
Có lẽ một vài người nghĩ rằng đức tin của tôi thật ngây ngô. Nhưng tôi đã thấy nhiều lần Đức Chúa Trời ở với tôi ngay trong những hoàn cảnh lớn lao lẫn trong những việc nhỏ nhặt. Điều này đem lại cho tôi niềm vui và năng lực. Đó là lý do vì sao tôi có thể tiếp tục nhìn về tương lai một cách tích cực, cho dù tôi không biết nhiều về những gì sắp xảy đến. Tôi vui mừng vì được sống và được làm một ca sĩ. Tôi có một người chồng, có gia đình và bạn hữu là những người có thể giúp đỡ tôi khi cuộc sống trở nên khó khăn. Nhưng trên hết mọi sự tôi có Chúa. Ngài yêu tôi và tôi biết rằng không gì có thể cướp đi khỏi tôi tình yêu này.
Khi tham dự thế vận hội dành cho người khuyết tật tại Seoul Hàn Quốc, tôi đã viết một bài ca nói lên cảm xúc khi phải đi một mình. Tôi cũng muốn chia sẻ lời bài ca đó với bạn:

Tận trong lòng tôi, có thể nghe Chúa đang thì thầm gọi tên.
Như làn gió lặng lẽ thì thầm
Ngài đang ở đây và tôi đang yên nghỉ trong cánh tay Ngài,
Chúa đang nói với tôi rằng Ngài yêu tôi,
Và Ngài muốn tôi là bạn thân nhất của Ngài.
Chỉ cần suy nghĩ rằng
Bất cứ nơi nào tôi đi, Ngài luôn luôn ở đó,
Ngài quan tâm đến những gì sâu thẳm nhất trong tôi,
luôn dành thì giờ hỏi thăm tôi.
Ngài biết hết mọi sự mà tôi không thể hiểu được
Chúa biết rõ mọi tội lỗi tôi, dầu vậy Ngài vẫn yêu tôi,
Ngài yêu tôi, Ngài vẫn yêu tôi.

                                       * Aiako Miura qua đời tháng Mười 1999.