CHƯƠNG 6. “AN NINH HƠN HẾT”
Đức Chúa Trời đã
là một phần tự nhiên từ thủa ấu thơ của tôi. Thật khó giải thích, nhưng theo
cách của một đứa trẻ, tôi chỉ hiểu rằng Ngài đã hiện hữu. Cha mẹ tôi đã và vẫn
là những thành viên rất tích cực của một hội thánh địa phương, đối với họ Đức
Chúa Trời thật tự nhiên thực hữu như không khí họ thở vậy. Đức Chúa Trời có nghĩa
là một Đấng họ có thể tin cậy ngay cả khi mọi sự diễn ra tốt đẹp lẫn khi mọi sự
trở nên khó khăn tồi tệ, Ngài là một nền tảng an toàn, là một Đấng yêu thương
vô điều kiện. Đương nhiên bầu không khí như thế thật hấp dẫn.
Không chỉ là một
sự thánh thiện thành kính. Họ đã cầu nguyện mỗi buổi tối với Olle và tôi, và mỗi
buổi tối chúng tôi đều cùng nhau hát bài thánh ca “An Ninh Hơn Hết” (cả năm
câu), nhưng không bao giờ có bất cứ ràng buộc nào đòi chúng tôi phải cầu nguyện
theo lối này hoặc theo lối nọ hoặc cư xử theo cách đặc biệt nào, tuy nhiên Đức
Chúa Trời luôn hiện diện và là trung tâm mọi chuyện chúng tôi nói.
Cha mẹ tôi sinh
hoạt với hội thánh Giao Ước ở tại Habo rất khắng khít, hội thánh Giao Ước là một
trong số năm hội thánh tự do ở trong thành phố nhỏ của chúng tôi và là một
trong số nhiều hội thánh của các giáo phái khác nhau trong cùng một giáo phận
quanh “Giêrusalem của Småland” (Thuộc thành phố Jưnkưping). Cha tôi chịu trách
nhiệm hướng dẫn thiếu niên là bọn trẻ thường xuyên đến nhà tôi và mẹ tôi là một
giáo viên trường chúa nhật và bà cũng coi sóc hướng đạo sinh nữa. Sự dự phần của
họ trong hội thánh đôi khi phải mất thật nhiều thì giờ, nhưng họ muốn chúng tôi
được có phần trong mọi việc mà họ đang làm. Bọn trẻ chúng tôi không bao giờ xem
điều này như thể hội thánh đã lấn chiếm gia đình chúng tôi chút nào.
Chúng tôi theo
cha mẹ đến nhà thờ hầu như mỗi ngày trong tuần lễ và kể cả những ngày chúa nhật
nữa. Họ muốn chúng tôi phải giữ yên lặng đang khi có buổi nhóm. Nhưng nếu đôi
khi buổi nhóm đối với chúng tôi trở thành chán ngán, thường chúng tôi luôn luôn
có thể hoặc vẽ vời hoặc xem sách hình.
Tôi đã là một
thành viên trường chúa nhật trong giờ của trẻ con, và thuộc về ban hát Nhi đồng
nữa. Sau đó, tôi tham gia hướng đạo, tham gia ban hát của thanh niên và nhóm
thiếu niên. Tôi đã được xem, được nghe và suy nghĩ về tất cả những điều đó. Có
đức tin trong Đức Chúa Trời đã đem lại cho tôi một sự an toàn lớn lao, và khi
tôi lên mười hai hoặc mười ba tuổi, đức tin của tôi càng vững vàng hơn. nhiều
người trong một hội thánh tự do thuật lại kinh nghiệm của họ về sự cứu rỗi, họ
đã được cứu thể nào và có quyết định đi theo Chúa ra sao. Tôi không thể nói rằng
tôi đã có một loại kinh nghiệm như thế. Đức tin đã luôn luôn là một phần tự
nhiên của đời sống tôi.
Nhưng trong nhiều
phương diện khác hội thánh đối với tôi thật sự quan trọng. Nó thật tốt đẹp đối
với tôi vì tôi là một người tật nguyền, tôi được lớn lên giữa vòng những người
đã chấp nhận tôi bằng con người thật của tôi và là những người đã giành một chỗ
cho tôi. Tôi nghĩ rằng những người bạn cùng trương lứa với tôi lớn lên trong hội
thánh Giao Ước Habo cũng đã có một kinh nghiệm hầu như tương tự như vậy. Trong
hội thánh này có rất nhiều nhóm tuổi khác nhau, nhưng cấp lãnh đạo của hội thánh
đã thấy được tầm quan trọng hầu bảo đảm rằng những người trẻ có thể cảm thấy rằng
nó cũng chính là hội thánh của họ.
Khi ở trong lứa
tuổi thiếu niên, chúng tôi đã là một nhóm bạn thân có khoảng mười lăm thiếu
niên, hầu hết là con trai. Chúng tôi kết thân với nhau rất chặt chẽ. Chúng tôi
thường dự phần trong nhiều hoạt động khác nhau của hội thánh. Trong ngày chúa
nhật chúng tôi thường đi dự lễ thờ phượng của hội thánh. Nhiều buổi chiều chúng
tôi dành thì giờ sinh hoạt với nhau trong phòng thiếu niên của hội thánh, hoặc
có thể đi chơi trong thành phố, hoặc dành thì giờ đến chơi ở nhà của mỗi đứa.
Hầu hết chúng tôi được lớn lên cùng nhau, cho nên chúng tôi nghĩ rằng chúng tôi hiểu biết nhau thật rõ. Đối với bọn chúng, tôi chỉ là Lena, một người bạn, là một thành viên của nhóm và hoàn toàn không phải là một người nào đó cần phải đối xử một cách đặc biệt.
Hầu hết chúng tôi được lớn lên cùng nhau, cho nên chúng tôi nghĩ rằng chúng tôi hiểu biết nhau thật rõ. Đối với bọn chúng, tôi chỉ là Lena, một người bạn, là một thành viên của nhóm và hoàn toàn không phải là một người nào đó cần phải đối xử một cách đặc biệt.
Đôi khi sự chấp
nhận này đã bày tỏ ra theo những cách không lường hết được.
Ví dụ như khi
tôi buồn vì thấy mình không thể đi với những người bạn khác trên chuyến đi chơi
bằng canô, mặc dù tôi thật sự rất muốn đi, thật khó có ai cảm thấy được rằng họ
có đủ lý do để thương cảm cho tôi. “Bộ mầy không hiểu rằng mầy không thể đi với
tụi tao sao!” Chúng la lên một cách căm phẩn.
Khi tôi bước
sang sinh nhật thứ mười tám, đối với các bạn tôi đó là thời điểm để tôi nhận được
giấy phép lái xe, “Tại sao cô ấy không tập lái xe?” Các bạn thắc mắc - và các bạn
ấy không có ý nói một điều gì xấu.
Nhưng đối với
tôi dĩ nhiên để có bằng lái xe, sẽ không dễ dàng như các bạn ấy. Tôi đã đệ đơn
xin để được phép có một chiếc xe điều chỉnh phù hợp theo nhu cầu đặc biệt của
tôi, nhưng không phải chờ đợi cho đến khi điều này được chấp thuận thì tôi mới
có phép tập lái xe. Và rồi không lâu sau đó, tôi đã vượt qua được kỳ thi.