CHƯƠNG 7. NHƯ CÁ DƯỚI NƯỚC
Quốc ca Thụy Điển
đã trổi lên từ loa phóng thanh của giải vô địch thế giới tại Gothenburg - vì cớ
tôi. Lúc ấy thời tiết thật là ấm áp dễ thương, và mặt trời đang chiếu rọi trên
bầu trời hầu như không một gợn mây. Quanh cổ tôi đang đeo một huy chương vàng
và thật nhiều cảm xúc diệu kỳ khi đeo nó. Tôi vừa mới chiến thắng cuộc bơi ngửa
năm mươi mét.
Tôi thật cảm thấy
không cần phải nỗ lực gì cả. Nhiều bạn của tôi đã thực tập thật siêng năng
trong nhiều năm để có thể đứng chỗ mà tôi hiện đang đứng. tôi thấy khó có thể
tưởng tượng nỗi mình hiện nay là thành viên trong đội tuyển quốc gia. Ai có thể
nghĩ được vậy khi tôi vừa mới lên ba tuổi và bắt đầu đi theo mẹ tôi, em tôi là
Olle để đi đến các hồ bơi tại Jưnkưping? Khi ấy tôi chỉ mới bắt đầu tập bơi
theo phương pháp gọi là Halliwick. Phương pháp này đến từ nước Anh, và điều
chính yếu của phương thức này là nó khẳng định trẻ con có thể học bơi mà không
cần dùng phao nổi trợ giúp.
Cha mẹ và những
người dạy bơi ở với bọn trẻ chúng tôi trong hồ bơi trọn thời gian này. Họ dạy
chúng tôi không sợ nước. Stig Sjưlander, một Mục sư tại Jưnkưping là người cũng
có một đứa con khuyết tật, đã nghe nói về phương pháp Halliwick. Ông bắt đầu một
khóa học dành cho tất cả những trẻ con khuyết tật nào muốn học bơi. Đây là một
sự thật ai cũng cần phải biết rằng di chuyển ở dưới nước là một cách tập thể dục
rất tốt cho toàn cơ thể, và đối với những người khuyết tật đó là một phương
pháp tốt để huấn luyện các bắp thịt nào ít được luyện tập.
Chúng tôi đi cả
gia đình, ngoại trừ những trường hợp khi cha tôi phải đi làm. Bơi lội là một điều
gì đó mà tất cả chúng tôi đều ưa thích. Chúng tôi gặp nhau một lần mỗi tuần. Khởi
đầu chúng tôi chơi trò “Follow John”, trò “Ấm nước đang sôi”, và những trò chơi
dưới nước khác. Mỗi người tham dự có một hoặc cả hai phụ huynh ở với họ, và đôi
khi cũng có những người anh em và chị em nữa, cho nên hồ bơi thường rất đông
người.
Khi vài đứa
trong bọn tôi đã bắt đầu làm quen với nước sơ sơ, chúng tôi cố gắng nổi trên
cánh tay của cha mẹ. Tôi đã lên năm tuổi khi cha mẹ tôi dám thả cho tôi nổi một
mình. Và một năm sau đó tôi được huấn luyện nhiều hơn và đã có thể bơi. Bởi vì
tôi đã học nổi khi nằm ngửa, cho nên tôi bắt đầu bơi ngửa là điều tự nhiên nhất.
Khởi đầu tôi chỉ búng chân và tăng tốc độ khi búng chân, nhưng chẳng bao lâu
tôi có đủ tự tin để lật úp và bắt đầu bơi sấp. Rồi sau đó chỉ có đầu tôi nổi
lên khỏi mặt nước! Tôi yêu thích bơi lội ở dưới nước, nhưng đôi khi tôi nổi quá
dễ dàng. Những người khác ở trong hồ bơi nói giỡn với tôi rằng tôi nổi giống như
là một cái nút bấc trong khi cha tôi thì chìm giống như một cục đá.
Khi tôi lên lớp
hai ở trường học và theo các bạn đến các lớp học bơi, thì tôi đã biết cách bơi
rồi. Tôi được cho phép nhảy trực tiếp vào trong những hồ bơi lớn, hoàn tất các
cuộc bơi hai trăm mét, và đã lãnh được một phù hiệu nhỏ để chứng tỏ thành quả của
mình.
Sau đó, khi tôi
tiến bộ trong việc học nhiều kỹ thuật bơi khác, thì kiểu bơi bướm là phù hợp với
tôi nhất. Nó đã trở thành môn thể thao đặc biệt của tôi. Trong môn thể thao
này, người ta để cho cơ thể của mình di chuyển nhấp nhô về phía trước đồng thời
hoạt động chân và bàn chân để tăng tốc. Người ta cố gắng bắt chước cách bơi của
một con cá heo. Tôi cũng cố gắng dùng kỹ thuật này khi thực hiện động tác bơi
ngửa.
Và giờ đây tôi
đang đứng với huy chương vàng giải vô địch thế giới. Ba năm trước đây, tôi đã
không thể tưởng tượng nỗi rằng mình có thể bắt đầu bơi trở lại nữa.
Tôi đã thực sự tập
luyện để phóng mình xuống từ nơi tấm ván phóng xuống bể bơi trong ba học kỳ.
Chúng tôi đã lao mình xuống từ tấm ván ở độ cao một mét, và tôi thật thích thú.
Nhưng trong học kỳ thứ tư khi mọi người bắt đầu tập lao xuống nước từ độ cao ba
mét, tôi đã được khuyên là không nên tiếp tục, bởi vì nó có vẻ không tốt cho đầu
tôi do tôi không có tay để rẽ nước. Điều này đưa tôi đến kết luận rằng đây là kết
thúc của toàn bộ sự nghiệp bơi lội của mình.
Nhưng tôi đã tiếp
tục với những trò thể thao khác. Hội thánh Giao Ước Thụy Điển tổ chức tập chơi
bóng chuyền mỗi chiều thứ tư và mỗi sáng thứ bảy. Việc thực tập được diễn ra
trong một nhà thể thao ở tại Habo tôi phải khó khăn lắm mới tham dự được trò thể
thao này. Trong lần tập đầu tiên tôi đội banh trong vòng nửa tiếng đồng hồ mà
không nghỉ gì cả, và hậu quả là hôm sau đã phải đau đầu kinh khủng. Tuy nhiên lần
tập dượt đầu tiên này đã giúp tôi không sợ hãi gì khi banh lao về phía tôi, và
tôi cũng không còn bị đau đầu khi đội banh nữa.
Đôi khi, đội của
chúng tôi chơi bóng chuyền với các đội khác. Những trận như thế được tổ chức sắp
xếp giữa các hội thánh khác nhau trong tỉnh của chúng tôi. Chúng tôi rất thích
chơi banh, cho dù đội nữ của chúng tôi mau chóng bị loại khỏi vòng chiến, nhưng
sau đó, chúng tôi lại còn có dịp xem những cậu con trai to lớn đến từ Tibro
chơi banh.
Rồi một ngày kia
tôi nhận được một cú điện thoại từ Jưnkưping. Họ sắp bắt đầu một câu lạc bộ
dành cho người khuyết tật và không biết tôi có muốn tham gia trong môn bơi lội
không. Tôi đã được nhiều tờ báo khác nhau đề cao cho nên nhiều người hẳn đã biết
về tôi. Họ lý luận rằng có lẽ những người khuyết tật khác sẽ được khích lệ và bắt
đầu tập bơi nếu họ biết tôi thực tập tại đó. Nói là làm. Đã ngừng huấn luyện gần
2 năm, bây giờ tôi lại bắt đầu.
Tôi tham dự những
cuộc bơi nơi này hoặc nơi khác. Trong những nơi khác, tôi đã có lần tham dự một
cuộc đua bơi lội tại Phần Lan mà tôi rất thích. Và rồi khi câu lạc bộ bơi lội của
chúng tôi được mời tham dự giải quán quân Thụy Điển dành cho người khuyết tật
năm 1986 mọi người đã thúc giục và tôi hỏi tôi có muốn đi dự không?
Cuộc thi đấu diễn
ra ở tại Stockholm, và tôi phải bơi trong bốn trận khác nhau dành cho người
khuyết tật: Trận 25m bơi bướm, 25m bơi ngửa, 25m bơi sấp và 25m bơi tự do.
Trong hồ bơi có rất nhiều lằn ranh và nhiều thời gian khác nhau phải tuân giữ,
đặc biệt vì thể thao dành cho người khuyết tật lúc bấy giờ được chia ra thành
đông đảo những lớp người khác nhau, nhiều hơn ngày nay, và như thế cho nên nội
việc theo dõi cho đúng được lằn nào và giờ nào cũng đủ là một cuộc tranh tài rồi!
Nhưng cuộc tranh
tài đã diễn ra tốt đẹp. Tôi về hạng nhì trong cả môn bơi ngửa và bơi tự do,
mang về cho mình hai huy chương bạc. Tôi về sau cùng trong môn bơi sấp ở lớp của
tôi, nhưng bù lại trong phần bơi bướm vì tôi đã thắng và đồng thời phá kỷ lục
Thụy Điển.
Tôi cũng phải ngạc
nhiên như nhiều người khác! Những người lãnh đạo của đội tỉnh trố mắt nhìn tôi,
và trước khi giải quán quân Thụy Điển kết thúc, tôi đã được phong tặng một địa
vị xứng đáng trong đội tuyển quốc gia Thụy Điển dành cho người khuyết tật.
Chao ôi! Bây giờ
tôi bổng nhiên phải xem lại việc bơi lội của mình một cách nghiêm trang, tôi phải
tập luyện bốn lần một tuần thay vì chỉ có một lần. Thỉnh thoảng tôi phải dự phần
trong trại huấn luyện dành cho đội tuyển quốc gia. Jan-Åke Sundbring, được nổi
danh hơn dưới tên Knasen, là người huấn luyện trong hồ bơi ở tại Råslätt nơi
tôi thực tập. Trước đây ông đã là huấn luyện viên cho những vận động viên bơi lội
hàng đầu nhưng đã nghỉ. Bây giờ ông lo cho tôi và trở thành người huấn luyện
riêng cho tôi trong vòng nhiều năm sắp đến.
Khi việc huấn
luyện căng thẳng nhất, tôi phải bơi trong khoảng hai ngàn và ba ngàn mét mỗi đợt.
Đôi khi tôi bơi tự một mình, đôi khi với những vận động viên khuyết tật khác,
và có khi cùng bơi với những vận động viên bơi lội hàng đầu của câu lạc bộ bơi
lội Jưnkưping. Một vài người cũng có thể nghĩ rằng tôi sống trong hồ bơi! Việc
làm cho chân bình thường của tôi được mạnh hơn là việc rất quan trọng - càng mạnh
khỏe càng tốt - và đồng thời “khám phá sự di chuyển của cá heo trong cơ thể của
tôi,” tôi có ý nói khiến cho những động tác di chuyển của chân phải tôi hoạt động
giống như là một đợt sóng theo nhịp từ đầu ngón chân cho đến đỉnh đầu và ngược
lại. Đây là điều mang đặc điểm hữu hiệu nhất. Tôi đã tận dụng tốt đẹp khả năng
cơ bắp và cảm giác của mình về nhịp điệu ngay cả khi ở trong nước. Knasan và
tôi trở nên bạn thân. Ông ấy khâm phục ý chí thực tập lẫn năng lực của tôi nữa.
Ngược lại tôi khâm phục vì ông có mục tiêu và biết ông ta đang nhắm vào hướng
nào, và tôi cũng khâm phục cách ông luôn luôn có sự thúc bách đòi hỏi. Ông đã đặt
những mục tiêu cho tôi và chia ra thành những mục tiêu nhỏ hơn, ông giúp tôi cố
gắng hướng về những mục tiêu này bất cứ lúc nào, và điều này đã thúc giục tôi
tiến bộ. Dù tôi được chọn đại diện cho Thụy Điển trong các giải vô địch thế giới,
tuy vậy điều này đã làm tôi thất vọng. Từ lâu tôi đã mơ những giấc mơ thú vị về
các quốc gia, nơi mà giải vô địch thế giới rất có thể được tổ chức, nhưng khi
người ta loan báo về địa điểm được chọn thì đó là Gothenburg. Chỉ là một chuyến
đi cách xa nhà một tiếng rưỡi mà thôi! Nơi đó không phải là nơi tôi muốn đi. Và
bây giờ dù sao tôi cũng đang đứng đây, trên bục của giải vô địch thế giới tại
Gothenburg, với ánh nắng mặt trời chiếu rọi trong đôi mắt của tôi và với bản quốc
ca Thụy Điển lại vang lên trong tai tôi. Tôi cố gắng cảm xúc thế nào là được
chiếm giả vô địch thế giới. Cảm xúc đó cũng không mạnh mẽ như tôi đã từng tưởng
tượng, nhưng dĩ nhiên nó thật là một xúc cảm lớn lao khi được làm kẻ thắng cuộc.
Trước khi các giải
vô địch thế giới kết thúc, tôi nhận được một huy chương vàng khác và một huy
chương đồng.