Cuộc Đời Lena Maria - Chương 4


CHƯƠNG 4. PHẦN CHÂN GIẢ VÀ MỘT CHIẾC QUE RẤT GIÁ TRỊ

Tôi đã đi rất tốt bằng chiếc chân giả của mình.
Mỗi năm tôi phải đi đến Uppsala để vào bệnh viện thuộc khoa chỉnh hình hai hoặc ba lần để kiểm tra chân giả của tôi. Mỗi năm một lần - tùy nơi tôi lớn nhanh hay chậm - tôi phải thử một bộ chân giả mới.
Thật là một quãng đường xa từ Pankeryd để đến Uppsala, nhưng đó là bệnh viện chỉnh hình ở tại Uppsala đặc trị cho trường hợp khuyết tật của tôi. Mặc dù cuộc hành trình mất nhiều giờ, tôi luôn luôn cảm thấy những chuyến đi như vậy là những lần gia đình được đi chơi ngoài trời một cách đầm ấm. Nhưng trong một ít trường hợp khi phải lắp chân giả mới thì kém phần thoải mái dễ chịu hơn. Trước hết họ phủ trên người tôi một lớp thạch cao Paris ẩm ướt và âm ấm quanh cả chân trái và phủ luôn cho đến bụng tôi. Trên phần mặt trước của cánh chân, phần sát với da của tôi, họ đặt một thanh kim loại. Vừa khi thạch cao bắt đầu cứng, họ dùng một lưỡi dao bén để rạch phần mặt trước của thạch cao. Bằng cách này họ tạo nên một cái khuôn nhờ đó họ có thể dùng để làm chân giả vừa vặn cho tôi một cách hoàn hảo. Thật là thích thú khi được thấy họ làm những điều đó nhưng đồng thời tôi có cảm giác hơi buồn nôn.
Càng ngày tôi càng bước đi một cách khéo léo hơn với sự giúp đỡ của chân giả, và việc giữ thăng bằng của tôi trở nên mỗi ngày một tốt hơn. Ở nhà, tôi thích nhảy bằng một chân hơn, bởi vì mọi sự trở nên nhuần nhuyễn hơn khi nhảy bằng một chân. Tôi cũng học cả việc nhảy lên hoặc nhảy xuống thang cấp trong nhà tôi bằng cách nhảy hai bước một lúc và xứng đáng được tặng cho một biệt hiệu là “cô bé lò cò”. Nhưng khi tôi không ở nhà thì chiếc chân giả thật có giá trị vô cùng.
Khi tôi lên mười hoặc mười một tuổi một bệnh viện lớn đã được xây ở thành phố gần nơi tôi cư ngụ hơn: Kärnsjukhuset trong Skưvde là bệnh viện có khoa chỉnh hình riêng. Bởi vì nhà của chúng tôi ở tại tỉnh Västergưtland và chúng tôi cũng thuộc về chính hội đồng tỉnh đó, tôi không còn cần phải đi những chuyến đi xa đến Uppsala để làm dài hoặc thay đổi chân giả nữa.
Điều này đã có thể hoạt động tốt đẹp, nhưng càng ngày chúng tôi càng thấy rằng chân giả của tôi từ Skưvde đã không hoạt động tốt như những cái mà tôi đã có trước đó. Sức nặng của tôi không được phân bố chính xác và vì thế tôi bị phồng da khiến cho rất khó bước đi. Tôi đã đi đến đó nhiều lần với cha mẹ và cố gắng để cho họ làm lại chân giả hầu cho tôi cảm thấy dễ chịu hơn. Nhưng chúng tôi không bao giờ cảm thấy rằng họ thực sự lắng nghe những lời gợi ý hoặc yêu cầu của tôi. Và chân giả không bao giờ hoạt động thật tốt cả.
Một ngày nọ, tôi đi ra bìa rừng cùng với một số người khác. Bỗng nhiên một cái gì đó gãy ở trong hông bên trái của tôi. Điều đó làm tôi bị đau kinh khủng. Và cơn đau này không giống bất cứ điều nào tôi đã từng kinh nghiệm trước đó, tôi không còn có thể đi và phải tháo chân giả ra. May mắn thay cha tôi đang ở đó. Ông khiêng tôi hai cây số về nhà.
Có lẽ chúng tôi cần phải đi đến bệnh viện nhưng cả cha mẹ tôi và tôi đã không còn tin cậy nơi bệnh viện Skưvde nữa. Tôi hoàn toàn từ chối đi đến đó và cha mẹ rất thông cảm.
Tuy nhiên cơn đau thật khủng khiếp. Tôi ngồi bất động trong ba ngày ba đêm trên một chiếc xe đẩy, bởi vì tôi không thể vào giường hoặc xuống khỏi giường mà không làm cho cơn đau gia tăng. Tôi không thể cử động được gì cho đến đêm thứ tư thì tôi mới có thể di chuyển một cách chậm chạp lên giường nhưng mỗi khi tôi di chuyển thì chân trái của tôi co giật rất mạnh và khiến cho tôi phải bị đau quá chừng. Phần duy nhất trong thân thể tôi có thể di chuyển được đó là cái đầu, và điều duy nhất mà tôi đã làm trong những ngày đó là đọc sách và cuốn Kinh Thánh thực sự là cuốn sách ưa thích của tôi trong thời gian này.
Hai năm trôi qua, tôi phải ngồi trên một chiếc xe đẩy. Cơn đau ở hông trái của tôi dần dần biến mất, nhưng tôi từ khước mang chân giả bởi vì điều đó chỉ khiến cho tôi thêm đau đớn. Tôi phải thừa nhận rằng ngồi trên xe lăn thật là phức tạp hơn, nhưng nó cũng tốt cho tôi để có thể nếm mùi cuộc sống ở trên xe đẩy là thế nào. Trong một vài trường hợp lại cũng có thể là một điều tiện lợi nữa. Bởi vì tôi không còn đứng ở trên chân của mình và như thế bây giờ tôi có thể dùng chân thay thế cánh tay một cách thường xuyên hơn. Khi tôi đi mua sắm ở một vài tiệm và chuẩn bị trả tiền, tôi không còn phải yêu cầu người thâu ngân lấy giùm tiền ra khỏi túi của tôi nữa. Tôi đã có thể đếm tiền dễ dàng bằng chân của mình. Tuy nhiên cũng có vài điều khác nữa mà tôi cần phải học, mặc dù tôi có ngồi trên xe lăn tay hay không.
Ý tưởng làm thế nào mình có thể tự thay đồ đã đến với tôi trong khoảng thời gian hai tuần lễ mùa hè ở tại nhà phục hồi chức năng ở Bräcke Ưstergård ở tại Gothenburg.
Nhiều người bạn khuyết tật của tôi đã nói về Bräcke như là một nơi kinh khủng mà họ phải đi đến đó khi bố mẹ của họ cần có một thì giờ nghỉ ngơi hay là một thời gian nghỉ hè, và nhiều người trong số đó cảm thấy thật khó thích nghi với tình trạng “bị bỏ xó.” Tuy nhiên điều này đối với tôi chỉ là vui thích mà thôi! Bởi vì cha mẹ của tôi không bao giờ làm cho tôi nghĩ rằng họ cần phải nghỉ giải lao hoặc nghỉ hè để tránh khỏi tôi. Khi tôi nghe về Bräcke và những điều một người có thể làm tại đó thì tôi rất thích thú. Một mùa xuân nọ khi tôi cùng đi với mẹ tôi đến xem một cuộc triển lãm về thị cụ của trường Bräcke tôi đã gặp một vài người trong ban quản lý và tôi rất yêu mến họ. Rồi khi mùa hè đến, tôi đã trải qua hai tuần lễ thật tốt đẹp tại đó.
Với sự giúp đỡ của một nhà vật lý trị liệu, tôi đã cố gắng tự mình mặc và thay áo quần. Áo thun thật là dễ dàng. Để mặc nó, tôi chỉ kéo nó qua khỏi đầu bằng sự giúp đỡ của chân tôi. Áo khoác thì chẳng có gì khó khăn cả. Tôi cởi nút bằng chân và rồi tôi kéo nó qua khỏi đầu cũng bằng cách tôi đã làm với áo thun. Nhưng để mặc và cởi đồ lót ra, quần và những đồ bơi là việc khó khăn hơn nhiều bởi vì bàn chân của tôi không thể chạm đến thắt lưng. Đôi khi tôi đã phải cố gắng để kéo quần lên bằng cách nghiêng người dựa trên một đồ gì đó có thể bám dính, ví dụ như cạnh bàn của tôi, nhưng áo quần của tôi không thể bám chặt được đủ. Có thể nào dùng một cái móc để làm việc này không?
Chúng tôi cố gắng bằng cách bắt vít một cái móc vào trong tường, điều này được thực hiện một cách tốt đẹp. Nhưng nan đề là tôi không thể mang một cái móc như vậy theo mình luôn luôn và rồi tôi phải bắt vít vào trong tất cả các bức tường của nhà vệ sinh và những phòng thay đồ bất cứ nơi nào tôi đi. Sáng kiến này cần phải phát huy thêm một chút nữa, và sau khi có một vài suy nghĩ, tôi khám phá ra rằng giải pháp tốt nhất có lẽ phải là một cái que đơn giản, có một cái móc đủ dài và có cán để miệng tôi có thể giữ được.
Nghĩ vậy là thực hiện ngay! Một chiếc que như thế đã được làm cho tôi và nó đã hoạt động rất tốt ngay từ khi tôi bắt đầu thử nó lần đầu. Từ đó trở đi tôi luôn luôn có cái que có móc đem theo bất cứ nơi nào tôi đi. Thỉnh thoảng tôi cũng bỏ quên nó, nhưng những khi ấy tôi đã sử dụng bất cứ điều gì có sẵn. Ngày nay tôi biết rằng một cái móc áo thay thế cho cái que đó cũng hoạt động rất hoàn hảo. Một cái giá móc áo thì vụng về hơn và đòi hỏi phải mất nhiều thì giờ hơn mới có thể thay đồ, nhưng ít nhất là nó đã giúp tôi có thể tự lo khi phải viếng thăm nhà vệ sinh một mình mà không cần ai khác giúp đỡ.