CHƯƠNG 6. VÌ CƠ HỘI HIỆN LÚC NẦY
“Việc chúng ta làm hằng
ngày phải là chuẩn bị cho những ngày cuối cùng của chúng ta.” Matthew Henry
Alfred Nobel để tờ báo
xuống và đưa tay lên đầu. Đó là năm 1888. Nobel là một nhà hóa học người Thụy
Sĩ, đã phát minh và phát triển động lực học. Anh trai ông, Ludvig, qua đời tại
Pháp.
Nhưng bây giờ nỗi khổ của
Alfred cộng thêm bởi sự buồn chán. Ông ta vừa mới đọc xong tiểu sử người chết
trong một tờ báo Pháp - không phải tiểu sử của anh mình, nhưng là của ông! Chủ
bút đã lẫn lộn tên hai anh em. Tờ tít ghi: “Người Thợ Máy của Sự Chết đã Chết.”
Tiểu sử của Alfred Nobel mô tả một người đàn ông phát giàu do giúp đỡ những người
khác giết lẫn nhau.
Lắc đầu trước sự khen ngợi
trong đời sống mình, Nobel quyết định dùng tài sản của mình để thay đổi di sản
mình. Khi ông mất năm năm sau, ông đã để lại hơn 9 triệu đô la để làm qũy phát
thưởng cho những người mà công việc của họ đem lại lợi ích cho nhân loại. Giải
thưởng đã được biết đến là Giải Nobel.
Alfred Nobel có một cơ hội
hiếm hoi - quan sát định giá cuộc đời ông lúc cuối đời và vẫn còn cơ hội thay đổi
nó. Trước khi cuộc sống kết thúc, ông đảm bảo rằng ông đã đầu tư của cải vào những
gì có giá trị vĩnh hằng.
NĂM PHÚT SAU KHI CHẾT
Cuối bộ phim Schindler’s
List, có một cảnh phim làm quặn thắt lòng người xem. Cảnh phim trong đó Oskar
Schindler - người mua chuộc nhiều sinh mạng người Do Thái từ tay Đức Quốc Xã -
quan sát xe mình và cái kẹp bằng vàng của mình mà hối tiếc rằng mình đã không
dâng thêm tiền và tài sản để cứu thêm nhiều sinh mạng. Schindler lẽ ra đã dùng
cơ hội tốt hơn tất cả. Nhưng cuối cùng, ông ước ao một cơ hội trở lại và lựa chọn
tốt hơn.
Những người không tin
Chúa không có cơ hội sống lại lần nữa, lần này chọn Đấng Christ. Nhưng những Cơ
đốc nhân cũng không có cơ hội thứ hai để làm lại đời mình, lần này sẽ làm nhiều
hơn để giúp những người túng thiếu và đầu tư vào vương quốc của Đức Chúa Trời.
Chúng ta có một cơ hội ngắn - một lần trong đời trên đất - dùng tài vật của
mình để tạo ra sự khác biệt.
John Wesley nói: “Tôi
phán quyết mọi thứ dựa trên giá trị đời đời của nó.” Nhà Truyền Giáo C.T.Studd
nói: “Chỉ có một cuộc đời, nó sẽ qua đi nhanh chóng; chỉ những gì chúng ta làm
cho Đấng Christ mới tồn tại.”
Năm phút sau khi chết,
chúng ta sẽ biết chính xác cách chúng ta nên sống thể nào. Nhưng Đức Chúa Trời
đã ban cho chúng ta Lời Ngài để chúng ta không phải chờ chết mới tìm ra. Và
Ngài đã ban cho chúng ta Thánh Linh Ngài để thêm năng lực cho chúng ta sống
theo lối ấy bây giờ.
Năm phút sau khi chết,
chúng ta sẽ biết chính xác cách thể nào chúng ta nên sống cuộc đời mình.
Hãy tự hỏi: Năm phút sau
khi chết, tôi ước mình lẽ ra đã ban cho những gì trong khi vẫn còn cơ hội? Khi
bạn đưa ra câu trả lời, tại sao lại không ban cho bây giờ? Tại sao không dành
phần còn lại của cuộc đời chúng ta lấp lại chỗ trống giữa điều chúng ta ao ước
chúng ta ban cho và điều chúng ta thật sự ban cho?
Nobel đã xoay sở thay đổi
di sản mình trong thế giới này. Chúng ta có cơ hội chiến lược hơn nhiều để thay
đổi di sản của chúng ta trong thế giới đến.
Khi bạn lià thế giới
này, người ta sẽ biết bạn như một người tích lũy của cải trên đất mà không thể
giữ nó sao? Hay người ta biết bạn như một người đã đầu tư của cải trên trời
không thể đánh mất?
Hãy đặt mình trong trường
hợp của Alfred Nobel. Hãy tìm một tờ giấy và một cây bút. Hãy ngồi xuống, suy
nghĩ, rồi viết ra tiểu sử của bạn. Lập danh sách những gì mà người ta sẽ nhớ đến
bạn. Hãy làm đi.
Xong chưa? Bây giờ hãy đọc
tiểu sử của bạn. Bạn nghĩ thế nào về tiểu sử đó?
Hãy cố viết lại lần nữa,
lần này theo viễn cảnh thiên đàng, có lẽ được viết bởi một thiên sứ đang theo
dõi. Bạn có nghĩ Đức Chúa Trời hài lòng với đời sống trên đất của bạn không?
Có lẽ bạn đang sống một
đời sống đặt Đấng Christ làm trung tâm với một vài hối tiếc. Có lẽ bạn đang mỗi
ngày thâu trữ của cải trên thiên đàng.
Hoặc có lẽ không. Nếu bạn
như tôi, bạn sẽ ước ao phần kết của cuộc đời bạn làm hài lòng Đức Chúa Trời
hơn. Bạn có lẽ thất vọng bởi những gì bạn đã viết. Nếu vậy, đừng thất vọng! Tin
lành là bạn vẫn ở đây! Như Nobel, bạn có cơ hội - với sự thêm sức của Đức Chúa
Trời - đính chính cuộc đời bạn và rồi tiểu sử bạn, thành những gì bạn muốn.
QUÀ BAN CHO
Trong Rôma 12:1-21,
Phao-lô liệt kê bảy ân tứ thuộc linh, bao gồm tiên tri, giảng dạy, làm ơn và
ban cho. Tôi chắc rằng trong tất cả những ân tứ này, ban cho là nhỏ nhất theo
suy nghĩ của hội thánh Phương Tây.
Dĩ nhiên, tất cả chúng
ta được kêu gọi phụng sự, bày tỏ lòng nhân từ và ban cho, dẫu chúng ta không có
những ân tứ cụ thể này. Nhưng tôi tin rằng Đức Chúa Trời có quyền phân phối một
số ân tứ nhất định phổ biến hơn ở những thời kỳ khác nhau (thí dụ như ân tứ
thương xót trong suốt tai nạn phá hủy).
Giả sử Đức Chúa Trời muốn
làm thành kế hoạch truyền giáo thế giới và giúp đỡ một số người chịu khổ chưa
bao giờ xảy trước đây. Bạn sẽ mong đợi Ngài phân phát ân tứ nào một cách phổ biến?
Có lẽ là ân tứ ban cho? Và có lẽ bạn mong đợi Ngài cung ứng điều gì cho những
người Ngài đã ban ân tứ đó? Có lẽ là của cải chưa từng có để đáp ứng mọi nhu cầu
đó và mở rộng vương quốc Ngài?
Hãy nhìn lại. Đó không phải
chính xác những gì Đức Chúa Trời đã làm sao? Câu hỏi là bạn sẽ làm gì với của cải
Ngài đã giao cho bạn để chinh phục những người hư mất và giúp đỡ những người khổ
đau?
Chúng ta thường xuyên
nhìn thấy ân tứ giảng dạy và hiểu biết ân tư này. Chúng ta nghe những lời làm
chứng về những sự chữa lành phép lạ, hôn nhân khôi phục và hầu như mọi thứ khác
trừ ban cho. Chúng ta biết những chiến sĩ cầu nguyện và sinh viên Kinh Thánh,
nhưng ít khi chúng ta nghe những câu chuyện về nhiều người dâng hiến hầu hết
thu nhập của mình cho Chúa.
Càng lúc càng nhiều Cơ đốc
nhân hỏi nhau những câu hỏi khó trả lời như: Hôn nhân của anh thể nào? Anh có
dành thời gian cho Lời Chúa không? Bạn làm gì khi nói đến sự trong sạch tình dục?
Bạn có chia sẻ niềm tin không? Nhưng chúng ta có hay hỏi: “Bạn dâng bao nhiêu
cho Chúa?” hay “Bạn có từng ăn trộm Đức Chúa Trời không?” hay “Bạn có đang chiến
thắng trận chiến chống lại chủ nghĩa duy vật không?”
Khi nói đến ban cho, các
hội thánh thực hiện chính sách “đừng hỏi, đừng nói.” Chúng ta thiếu thông công,
trách nhiệm và làm gương. Dường như chúng ta đã có một hiệp định không thể phá
vỡ: “Tôi sẽ không bàn đến nếu bạn không bàn, thế là chúng ta có thể tiếp tục sống
như thế.”
Khi nói đến ban cho, các
hội thánh thực hiện chính sách “đừng hỏi, đừng nói. ”
Hãy nghĩ về điều đó. Làm
thế nào một Cơ đốc nhân non trẻ trong hội thánh học cách dâng hiến? Anh có thể
đi đâu để có thể nhìn thấy ban cho trong đời sống của một tín hữu được Đấng
Christ chiếm hữu như thế nào? Tại sao chúng ta ngạc nhiên khi anh tiếp nhận lề
lối khác từ một xã hội vật chất do không thấy gương ban cho nào khác trong hội
thánh?
Chúng ta phải “coi sóc
nhau để khuyên giục về lòng yêu thương và việc lành” (Hê-bơ-rơ 10:24). Thế thì
sao chúng ta không nên hỏi bằng cách nào chúng ta khuyên giục nhau về dâng hiến?
Một số người có thể phản
đối: “Nhưng chúng ta không muốn so sánh nhau về việc ban cho.” Phao-lô nói cho
người Cô-rinh-tô về sự ban cho của người Ma-xê-đoan, nói rằng ông so sánh để cổ
động họ (II Cô-rinh-tô 8:7-8). Dixie Fraley nói cho tôi về một số người bạn của
cô. Cô nói: “Họ thật là một gương mẫu của nghệ thuật ban cho. Mỗi năm chúng tôi
cố gắng ban cho nhiều hơn lẫn nhau!” Tại sao lại không? Đó không phải là khuyên
giục nhau sao? Há chúng ta không cần giúp đỡ nhau nâng mức ban cho để chúng ta
có thể học nhảy cao hơn sao?
Kinh Thánh bảo chúng ta
không ban cho để được người khác thấy (Ma-thi-ơ 6:1). Chắc chắn chúng ta nên cẩn
thận tránh sự kiêu ngạo. Nhưng Chúa Jesus cũng nói: “Sự sáng các ngươi hãy soi
trước mặt người ta như vậy, đặng họ thấy những việc lành của các ngươi, và ngợi
khen Cha các ngươi ở trên trời” (Ma-thi-ơ 5:16). Do diễn giải sai đáng tiếc lời
dạy kinh thánh mà chúng ta đã che giấu sự ban cho dưới cái thùng. Kết quả là
chúng ta không dạy Cơ đốc nhân ban cho. Và vì thế họ thiếu vui mừng và mục
đích.
Khi mục sư đoàn truyền
giáo của chúng tôi từ Su-đan trở về, ông thuật cho hội thánh chúng tôi về những
Cơ-đốc nhân bị nô lệ ở vùng đó. Ngay lập tức, một vài gia đình quyết định không
tặng quà Giáng sinh năm đó và thay vào đó là ban cho để giải phóng nô lệ. Lớp học
lớp bốn tại trường của chúng tôi quyên góp hàng ngàn đô-la cho mục đích này qua
những dự án làm việc. Một nữ sinh lớp sáu lấy năm đô la mà em đã để dành để
chơi bóng rổ và dâng nó để giúp đỡ những tín hữu Su-đan.
Một gia đình đã tiết kiệm
được vài trăm đô-la để đi Disneyland. Con họ hỏi xem họ có thể ban số tiền đó
giúp đỡ những người nô lệ. Không lâu sau, nhiều người đã ban sáu ngàn đô la để
mua chuộc những người nô lệ. Chúng tôi thậm chí không lấy tiền dâng, nhưng ban
cho đã trở thành thông lệ. Người ta kể cho nhau những câu chuyện ban cho của họ.
Và khi họ ban cho, thì sự ban cho làm ngạc nhiên và khuyến khích thân thể ban
cho nhiều hơn. Đó là một trong những giờ phút đẹp nhất của hội thánh và yếu tố
cần yếu là người ta chia sẻ cách Đức Chúa Trời đã dẫn dắt họ ban cho.
Vua Đa-vít bảo dân sự
ông ban cho chính xác bao nhiêu để xây dựng đền thờ. Số vàng và cẩm thạch chính
xác do những người lãnh đạo dâng cũng cho công chúng biết. “Dân sự lấy làm vui
mừng về điều mình trọn lòng vui ý dâng cho Đức Giê-hô-va; và vua Đa-vít cũng lấy
làm vui mừng lắm” (I Sử-ký 29:6-9). Dân sự có thể vui mừng chỉ vì họ biết những
gì lãnh đạo của họ đã ban cho. Họ có thể noi theo gương các lãnh đạo của họ về
ban cho chỉ vì họ biết lãnh đạo đã ban cho bao nhiêu. Trừ khi chúng ta học cách
khiêm nhường kể cho nhau nghe những câu chuyện ban cho của chúng ta, thì hội
thánh của chúng ta sẽ không học được ban cho.
Chúng ta cần biết về người
đàn bà goá tại hội thánh, người sống nhờ vào tiền thu nhập thấp và kiêng ăn mọi
Thứ Năm, thế mà dâng cho những người nghèo số tiền mà bà ta lẽ ra phải dùng mua
thực phẩm. Thật là một sự mất mát không thể kể xiết cho đời sống thuộc linh của
tôi nếu không nghe những câu chuyện của Hudson Taylor, George Mueller, Army
Carmichael và R.G.LeTourneau. Những người này đã sống như thể sống để làm hài
lòng Đức Chúa Trời, không phải tôi, nhưng biết những gì Đức Chúa Trời thực thi
trong họ đã và đang là một cảm hứng để Ngài hàng động nhiều trong tôi.
CẢM NHẬN ĐỊNH MỆNH
Sự thật bạn đang đọc những
dòng chữ này giống như một phần kế hoạch của Đức Chúa Trời thay đổi đời sống bạn
- và để thay đổi lịch sử và sự đời đời.
Hãy nhớ những gì Mạc-đô-chê
nói với Ê-xơ-tê? “Vì nếu ngươi làm thinh trong lúc này đây, dân Giu-đa hẳn sẽ
được tiếp trợ và giải cứu bởi cách khác, còn ngươi và nhà cha ngươi đều sẽ bị
hư mất; song vì ai biết rằng chẳng phải vì cơ hội hiện lúc này mà ngươi được vị
hoàng hậu sao?” (Ê-xơ-tê 4:14).
Ê-xơ-tê ở trong địa vị
vinh hạnh như thế nào, thì ai đang đọc cuốn sách này cũng gần như vậy. Bạn có
giáo dục và biết chữ không? Bạn có thực phẩm, quần áo, nơi cư ngụ, xe hơi, và
có lẽ một số dụng cụ điện tử không? Thế thì bạn ở giữa những người được vinh dự,
sự giàu có của thế gian.
Tại sao Đức Chúa Trời
giao cho bạn vinh dự có nhiều của cải? Vì cơ hội hiện lúc này. Đức Chúa Trời
siêu việt nhấc bạn lên. Khi tôi nghĩ về tài vật của gia đình chúng tôi và những
cơ hội ban cho mà Chúa liên tục ban phước chúng tôi, tôi không thể không cảm thấy
chúng tôi là một phần của cái gì đó lớn hơn nhiều góc nhỏ thế giới của chúng
tôi tại Oregon.
Chức vụ của chúng tôi gọi
một nhóm người bố thí then chốt là Bàn Tay Lịch Sử. Có phải có một cảm nhận cường
điệu ý nghĩa về tựa đề này? Tôi không nghĩ thế. Ban cho vì sự nghiệp cao cả của
Đức Chúa Trời cho chúng ta cho chúng ta cảm nhận định mệnh. Không phải tình cờ
mà bạn sống vào thời kỳ và địa danh này trong lịch sử. Hãy nhắc lại chính mình
bạn tại sao Đức Chúa Trời Di-rê đã giao cho bạn quá nhiều: “Theo cảnh bây giờ,
anh em có dư thì bù cho họ lúc túng thiếu… Như vậy anh em được giàu trong mọi sự,
để làm đủ mọi cách bố thí…” (II Cô-rinh-tô 8:14; 9:11).
Không phải tình cờ mà bạn
sống vào thời kỳ và tại địa danh này trong lịch sử.
Đó có phải là định mệnh
của bạn không? Có phải Đức Chúa Trời đang kêu gọi bạn trở thành một người ban
cho rộng lượng hơn? Có phải Ngài đang kêu gọi bạn chia sẻ với những người khác
niềm vui giải phóng của Nguyên Tắc Của Cải không?
Bạn đã từng nghe những
chiến sĩ cầu nguyện. Thế còn chiến sĩ ban cho thì sao? Đức Chúa Trời đã giao
cho bạn quá nhiều. Có lẽ Ngài đang dấy lên một đội quân lớn những người ban
cho, và Ngài đang kêu gọi bạn ghi danh.
Nhiều người ngày hôm nay
đang cầu nguyện lời cầu nguyện của Gia-bê “Chớ chi Chúa ban phước cho tôi và mở
rộng bờ cõi tôi!” (I Sử-ký 4:10). Tại sao không cầu nguyện lời cầu nguyện đó về
sự ban cho của bạn? Tại sao không đưa ra con số mà bạn có thể sống nhờ vào đó,
rồi thưa với Đức Chúa Trời rằng mọi thứ Ngài cung ứng quá số đó thì bạn sẽ dâng
lại cho Ngài?
Chúng ta không biết được
sự thịnh vượng của đất nước chúng ta (Hoa Kỳ) kéo dài bao lâu. Tại sao không
ban ra dư dật trong khi chúng ta vẫn còn có thể? Chúng ta hãy ban ra cho đến
khi lòng chúng ta đụng chạm vương quốc Đức Chúa Trời nhiều hơn những dự án tái
thiết, liên doanh, những kỳ nghỉ mộng mơ hay những kế hoạch về hưu.
Hãy cầu hỏi Đức Chúa Trời
xem Ngài có muốn chúng ta đình lại việc xây nhà mơ ước của chúng ta ở đây không
khi nhận biết Tân lang của chúng ta đã xây ngôi nhà ước mơ của chúng ta trên trời.
Chúng ta có thể dùng qũy của Đức Chúa Trời để xây dựng những gì không tan thành
mây khói, nhưng tồn tại đời đời.
NHỮNG Ý TƯỞNG SUY NGẪM
“Đức
Chúa Trời đang dẫn dắt tôi ban cho bao nhiêu trong các của dâng tự ý?” Chỉ Đức
Chúa Trời mới có thể trả lời câu hỏi đó. Nghĩa là chúng ta phải cầu hỏi Ngài.
Ngài đã không thiết lập một số lượng cố định hay phần trăm cố định cho những của
dâng tự ý. Có lẽ đó chính là những gì chúng ta cần cầu nguyện và tìm cầu sự dẫn
dắt của Ngài, đó là những gì Ngài hứa (Gia-cơ 1:5). Công việc chúng ta là lắng
nghe và vâng theo.
Ban cho nên bắt đầu với
một hội thánh tin thánh kinh, đặt Đấng Christ làm trung tâm, một cộng đồng thuộc
linh mà bạn có trách nhiệm (Ga-la-ti 6:6; I Cô-rinh-tô 9:9-12). Ngoài ra, bạn
có thể rộng rãi tài trợ những chức vụ truyền giáo xứng đáng và những chức vụ
ngoài hội thánh, cẩn thận đánh giá họ bằng tiêu chuẩn thánh kinh.
Nhiều người hỏi tôi:
“Tôi có nên tài trợ cho những tổ chức thế tục không?” Có sao không khi hỏi Xã Hội
Loài Người, dẫu tốt thế nào, có xứng hợp với lòng Đức Chúa Trời như những tổ chức
truyền giáo, thành lập hội thánh hay giúp đỡ những người nghèo trong danh Đấng
Christ hay không. Nhiều người hỗ trợ những trường đại học gọi là Cơ đốc nhân mà
lâu nay không còn tin vào những điều tín lý nữa và bây giờ dẫn lạc sinh viên.
Chúng ta có thể tài trợ những chức vụ và trường học tin kính, tại sao chúng ta
lại dâng tiền của Đức Chúa Trời cho những tổ chức chống lại lịch trình công việc
của Ngài? Đối với mọi tổ chức trần tục tốt, có một tổ chức Cơ đốc nhân làm cùng
một công việc - nhưng với một viễn cảnh đời đời. Khi có một lựa chọn, tại sao lại
không dâng cho những tổ chức có đặc tính cầu nguyện, những tiêu chuẩn thánh
kinh và công việc siêu nhiên của Thánh Linh Đức Chúa Trời?
Tại sao không cầu hỏi Đức
Chúa Trời cách bạn có thể chia sẻ Nguyên Tắc Của Cải với những người khác? Có lẽ
bạn sẽ giống như những người dẫn D. L. Moody và Billy Graham đến với Đấng
Christ - bạn có thể ảnh hưởng những người khác khi ban cho nhiều hơn khả năng của
bạn.
Hãy chuyền tay cuốn sách
này. Hãy ngồi xuống với người phối ngẫu hay những người bạn và cầu nguyện về những
vấn đề này. Bạn có thể dọn ăn sáng, học Thánh Kinh hay nhóm thảo luận bằng cách
dùng sách này hay tài liệu về tiền bạc hoặc tài liệu về dâng hiến của Chức Vụ
Tài Chính Crown. Xin Đức Chúa Trời chỉ ra những điều này trong phạm vi ảnh hưởng
đặc biệt của bạn mà bạn có thể trò chuyện, học hay cầu nguyện với những người bạn
có thể giáo huấn hay được giáo huấn.
GIAO ƯỚC DÂNG HIẾN
Dưới đây là kế hoạch gồm
sáu bước giúp giữ bạn theo dõi Nguyên Tắc Của Cải. Đó là giao ước dâng hiến giữa
bạn và Đức Chúa Trời. Tôi khuyến khích bạn đọc, mổ xẻ nó với người phối ngẫu
hay những người bạn và cầu nguyện về điều đó.
Nếu bạn cảm nhận Đức
Chúa Trời đang dẫn dắt bạn lập kết ước mới ban cho, tôi giục bạn ký vào bản
giao ước tóm gọn cuối sách này.
Tôi xác nhận quyền sở hữu
hoàn toàn của Đức Chúa Trời trên tôi (I Cô-rinh-tô 6:19-20) và mọi thứ giao cho
tôi (Thi Thiên 24:1). Tôi nhận ra rằng tiền và tài sản của tôi thực ra là của
Ngài. Tôi là người quản lý tiền của Ngài, là nhân viên giao nhận của Ngài. Tôi
sẽ cầu hỏi Ngài những gì Ngài muốn tôi làm với tiền của Ngài.
Tôi sẽ để riêng những
trái đầu mùa - bắt đầu ít nhất là 10 phần trăm - của tất cả những gì tôi nhận,
và xem nó là của thánh và thuộc duy nhất Đức Chúa Trời. Tôi làm điều này trong
sự vâng lời Ngài, ước ao sự chúc phước của Ngài (Ma-la-chi 3:6-12). Bởi đức tin
tôi đồng ý sự thách thức của Ngài đề thử Ngài trong việc này.
Tôi sẽ dâng những của
dâng rộng rãi tự ý từ của cải còn lại Đức Chúa Trời giao cho tôi. Tôi nhận ra rằng
Đức Chúa Trời đã giao của cải cho tôi để tôi có thể “làm đủ mọi cách bố thí”
(II Cô-rinh-tô 9:11). Nhận biết tôi có thể ăn trộm Đức Chúa Trời bằng cách
không chỉ giữ lại tiền một phần mười mà còn bất cứ của dâng nào Ngài kêu gọi
tôi ban ra, tôi cầu hỏi Ngài làm rõ ý muốn Ngài cho tôi.
Tôi cầu hỏi Đức Chúa Trời
dạy tôi hi sinh dâng hiến cho những mục đích của Ngài, bao gồm giúp đỡ những
người nghèo khó và chinh phục những người hư mất. Tôi cam kết chính mình tránh
sự thiếu nợ để tôi không trói tiền qũy của Ngài và vì thế tôi cảm thấy tự do
hơn theo sự thôi thúc ban cho của Thánh Linh.
Nhận ra rằng tôi không
thể đem của cải dưới đất từ thế gian này, tôi quyết định tích lũy chúng làm của
cải trên trời - vì sự vinh hiển của Đấng Christ và ích lợi đời đời của người
khác và chính tôi. Xác quyết rằng trời, không phải đất, là nhà của tôi và Đấng
Christ là Chúa tôi, tôi cam kết chính mình thường xuyên trình dâng tài sản của
Ngài trước mặt Ngài - không để lại thứ gì - và cầu hỏi sự chỉ dẫn của Ngài làm
gì và dâng tiền của Ngài ở đâu. Tôi sẽ bắt đầu bằng câu hỏi: “Con đang cầm giữ
điều gì mà Ngài muốn con ban ra?”.
Nhận ra rằng Đức Chúa Trời
đã ban cho tôi gia đình tôi, bạn bè tôi, hội thánh tôi và những người khác
trong phạm vi ảnh hưởng của tôi, tôi cầu hỏi Ngài giúp tôi chia sẻ Nguyên Tắc Của
Cải với họ để họ cũng kinh nghiệm niềm vui lớn nhất hiện tại và phần thưởng
tương lai.
SỰ VUI MỪNG LỚN NHẤT
Có một tuyên ngôn của
Chúa Jesus được ký thuật trong Công vụ các sứ đồ mà không xuất hiện trong các
sách Phúc Am. Có lẽ Đức Chúa Trời thêm nó vào sau này để nó nổi bật:
“Đức
Chúa Jesus có phán rằng: Ban ra thì có phước hơn nhận lãnh” (Công vụ 20:35).
Chúng ta quá chú trọng
“lấy những gì của chúng ta” đến nỗi đánh mất những gì đem lại phước hạnh và vui
mừng thật - ban cho Đức Chúa Trời những gì của Ngài. Ban cho là làm những gì
theo như Đức Chúa Trời tạo dựng chúng ta: Yêu Đức Chúa Trời và những người lân
cận của chúng ta (Ma-thi-ơ 22:36-40). Ban cho can đảm xác quyết quyền chúa tể của
Đấng Christ. Đó là một hành động dẫn đến vui mừng.
Một ví dụ hình họa về niềm
vui mừng này tìm thấy trong câu chuyện cổ tích của Charles Dicken Bài Hát Giáng
Sinh. Khi câu chuyện bắt đầu, Ebenezer Scrooge thì giàu mà khổ. Anh mỉa mai, lằm
bằm và tham lam một cách đáng sợ.
Sau khi chạm trán với ba
vị thần vào Ngày Giáng Sinh, anh được ban cho một cơ hội sống lần thứ hai. Gần
đây tôi đọc lại câu chuyện này và sững sờ bởi sự mô tả Scrooge được biến đổi:
Anh đi nhà thờ và bách bộ
qua những khu phố và quan sát những người đang vội vã qua lại và vỗ nhẹ đầu trẻ
em, hỏi những người ăn xin và nhìn vào nhà bếp và nhìn lên cửa sổ; và phát hiện
rằng mọi thứ đều làm cho anh vui mừng. Anh chưa bao giờ mơ ước rằng có cuộc bộ
hành nào - hay thứ gì - có thể ban cho anh hạnh phúc quá nhiều như thế.
Sau khi biến đổi,
Scrooge bách bộ qua phố London, tự do phân phát của cải mình cho những người
túng thiếu. Anh vui mừng đến choáng váng. Anh, người mới hôm qua thôi đã nhạo
báng ý tưởng tự thiện, nay lại nhận được niềm vui ban cho lớn nhất.
Anh ta vui mừng đến
choáng váng
Trên trang cuối của câu
chuyện, Dicken nói về Scrooge như sau:
Một số người cười nhạo
khi thấy sự đổi thay trong anh, nhưng anh để họ cười nhạo và hầu như không chú
ý gì…. Lòng anh vui cười và đó là đủ lắm rồi cho anh. Và người ta luôn nói về
anh rằng anh biết cách tổ chức tốt Giáng Sinh, giá như ai đó đang sống nắm bắt
tri thức này.
Đâu là nguồn biến cải của
Scrooge? Giành được viễn cảnh đời đời. Thông qua sự can thiệp siêu nhiên,
Scrooge được phép thấy quá khứ, hiện tại và tương lai vẫn còn cơ hội thay đổi
qua con mắt đời đời. Hãy xin Đức Chúa Trời sự sáng như thế trong cuộc sống
chúng ta.
Ebenezer Scrooge nhảy
lên vì vui mừng trên đường phố London vì anh đã khám phá phương thuốc giải độc
chống chủ nghĩa duy vật chất đã làm độc hại linh hồn anh bằng một đời sống ban
cho. Scrooge học được Nguyên Tắc Của Cải - bí quyết ban cho vui mừng.
Bạn có muốn kinh nghiêm
loại vui mừng này không? Tôi mời bạn chuyển tài sản của bạn từ đất đến trời.
Tôi mời bạn ban cho khiêm nhường, rộng rãi và thường xuyên cho công việc Đức
Chúa Trời. Hãy ban cho dư dật để làm hài lòng Đức Chúa Trời, phục vụ những người
khác và hưởng được của cải trên trời.
Tôi giục bạn nắm lấy lời
mời của Đấng Christ: “Hãy cho, người sẽ cho mình” (LuLc 6:38). Thế thì khi Ngài
cho bạn nhiều hơn, hãy nhắc mình nhớ lại tại sao: để bạn có thể rộng rãi mọi bề.
Tôi mời bạn gửi của cải
bạn vào thiên đàng nơi chúng an toàn chờ bạn. Khi bạn làm thế, bạn sẽ cảm thấy
tự do, kinh nghiệm niềm vui và cảm nhận Đức Chúa trời mỉm cười.
Khi bạn cho, bạn sẽ cảm
thấy sự vui mừng của Ngài.
NHỮNG CHÌA KHÓA NGUYÊN TẮC
CỦA CẢI
ĐỨC CHÚA TRỜI SỞ HỮU MỌI
THỨ. TÔI LÀ NGƯỜI QUẢN LÝ TIỀN CỦA NGÀI.
Chúng ta là những người
quản lý tài sản Đức Chúa Trời đã giao cho - không phải ban cho - chúng ta
GIAO ƯỚC BAN CHO
Tôi xác quyết quyền sỡ hữu
trọn vẹn của Đức Chúa Trời trên tôi và mọi thứ giao cho tôi.
Tôi để riêng những trái
đầu mùa - ít nhất 10 phần trăm - của tất cả tiền lương và tặng phẩm tôi xem như
là của thánh và thuộc duy nhất Chúa.
Tôi dâng những của dâng
rộng rãi tự ý từ số của cải còn lại Đức Chúa Trời giao cho tôi,.
Tôi xin Đức Chúa Trời dạy
tôi hy sinh dâng hiến cho mục đích của Ngài, bao gồm giúp đỡ những người nghèo
và chinh phục những người hư mất.
Nhận ra rằng tôi không
thể đem của cải trên đất từ thế giới này, tôi quyết tâm tích lũy chúng làm của
cải trên trời - vì vinh hiển của Đấng Christ và lợi ích đời đời của những người
khác và chính tôi.
Tôi xin Đức Chúa Trời chỉ
cho tôi cách dẫn những người khác đến vui mừng hiện tại và phần thưởng tương
lai của Nguyên Tắc Của Cải.
Ký tên:
Nhân chứng:
Ngày tháng:
CHÚ GIẢI
Randy Alcorn, Theo Anh Sáng Của Cõi Đời
Đời (Colorado Springs, Colo.: Waterbook, 1999).
John Bunyan như được Bruce Wilkinson
trích trong sách chú thích hội thảo “Trải Qua Phần Thưởng Đời Đời; Trải Qua Chức
Vụ Thánh Kinh”.
A. W. Rozer: “Sự biến đổi của cải,” Ra
Đời Sau Nửa Đêm (Harrisburg, Penn.: Nhà Xuất Bản Cơ Đốc, 1959), 107.
Nếu bạn muốn một trong những thiệp
này, hãy gửi một phong bì ghi địa chỉ dán tem đến chức vụ Eternal Perspective,
2229 East Burnside #23, Gresham, OR 97030.
C. S. Lewis, Trọng Lượng Vinh Hiển
(New York: Macmillan,1949), 3-4
Barna Research Update, ngày
05/05/2001; www.barna.org.
Randy Alcorn: “Mười Chín Câu Hỏi Trước
Khi Bạn Dâng Hiến cho Bất Cứ Chức Vụ Nào,” Chức Vụ Eternal Perspective,
www.epm.org/givquest.html.
Để chọn lựa sách nghiên cứu Thánh
Kinh, hãy liên hệ Chức Vụ Tài Chính Crown tại www.crown.org, 770-534-1000.
Charles Dickens, Bài Hát Giáng Sinh
(Philadelphia, Penn.: Công ty John C. Winston, 1939), 128.
Ibid, 131.